Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 234 - Phượng hoàng niết bàn

Khu vực đài luận võ mịt mù khói bụi.

Trận pháp bảo hộ lôi đài bị một rìu của Thạch Sinh phát nát, biến thành từng luồng linh khí tan vào thiên địa.

Dẫn tới những người đang quan chiến không cách nào thăm dò tình huống bên trong.

Nhưng mấy người Diệp Thu Bạch thì lại nở nụ cười.

Người khác không thăm dò được không có nghĩa là bọn họ không thể cảm ứng được tình hình trong đó đám bụi mù.

Ninh Trần Tâm cười nói: "Thành tựu về sau của tiểu sư đệ này cũng sẽ không thấp hơn chúng ta nha!"

Diệp Thu Bạch cũng gật gật đầu.

Hắn là người biết rõ quá trình thay đổi của Thạch Sinh nhất.

Lại phối hợp hắn ý chí của bản thân, chắc chắn thành tựu trong tương lai sẽ không thấp hơn bọn hắn!

Hồng Anh trêu ghẹo nói: "Vậy ngươi thoái vị nhường chức đại sư huynh đi nha?"

Nhưng chỉ dựa vào ý chí của bản thân mà có thể kiên trì đứng vững trong kiếm vực cấp Kiếm Tông đến lúc cuối cùng.

Diệp Thu Bạch cười khổ một tiếng: "Cảnh giới của tiểu sư đệ còn cao hơn ta."

Cũng chỉ có tu vi Tử Phủ cảnh, vừa đủ vượt qua tiêu chuẩn tuyển chọn mà thôi.

Bên kia.

Thời điểm ban đầu, thân thể hắn cực kỳ yếu ớt.

Diệp Thu Bạch nghe lời này liền cười nói: "Không được, ta bái nhập vào môn hạ sư tôn trước các ngươi một bước."

Là tân sinh cấp thấp nhất.

Đồng thời thiên phú cũng không phải quá tốt.

Huống hồ...

Vân Cảnh, fan não tàn số một của Lục Trường Sinh, cũng gật gật đầu.

Hiện giờ, sau khi được sư tôn bồi dưỡng một chút, thiên phú và tố chất thân thể đã tăng lên rất nhiều.

Biểu hiện của Thạch Sinh vượt quá dự kiến của bọn họ.

Bốn người Thảo Đường vui đùa vài câu, không ngừng phát ra tiếng cười.

Đinh Vân Hạc cảm khái nói: "Đệ tử mới của Thảo Đường cũng bất phàm nha..."

Khói bụi trên đài cùng với linh khí tiêu tán hết.

Lúc này.

Đồng tử mọi người co lại.

"Mới qua có mấy ngày ngắn ngủi mà đã đạt tới mức độ này?"

Ý nghĩa của mọi người nhanh chóng được xác nhận.

Ngay cả Tần Thiên Nam cũng buồn bực nói: "Ta biết Thạch Sinh, trước đó thiên phú không thể xem là tốt."

Còn Trần Minh Chi thì đã ngã xuống, cả người dính đầy máu tươi.

Sắc mặt không có một chút biến hóa, như cũ bình tĩnh.

Thạch Sinh vẫn đứng vững vàng.

"Chỉ có thể nói, ở phương diện dạy dỗ đồ đệ thì tiểu tử thúi kia được trời ưu ái cho thiên phú đi..."

Người cầm rìu là Thảo Đường Thạch Sinh!

Vậy còn Trần Minh Chi đâu?

Chẳng lẽ...

Trước vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm.

Đối diện hắn thì lại không còn bóng người!

Chỉ thấy bên trong có một bóng người màu đen, tay cầm rìu to, vững vàng đứng trên võ đài đã bị bổ ra.

Để lộ ra cảnh tượng bên trong.

Hai mắt hắn nhắm nghiền, mặt tràn ngập sự thống khổ, chỉ còn một hơi thở yếu ớt.

Hiển nhiên đã trọng thương rồi hôn mê.

Thấy một màn như vậy, mọi người đều kinh hãi.

Sôi nổi dời mắt trở lại trên người Thạch Sinh đang đứng thẳng tắp.

Hắn... Hắn làm như thế nào?

Không phải thời điểm chiêu sinh hắn chỉ có tu vi Tử Phủ cảnh sao?

Nhưng hiện giờ lại có thể khiến Trần Minh Chi đã đột phá đến Càn Nguyên cảnh trung kỳ bị trọng thương chỉ với một kích?

Phải biết rằng, giữa Tử Phủ cảnh và Càn Nguyên cảnh là hai cảnh giới lớn!

Sao hắn có thể làm được?

Rồi đi trở về chỗ mấy người Thảo Đường.

Thạch Sinh cũng hành lễ với viện trưởng Nho Viện viện sau khi nghe tuyên bố xong.

Chuyện này quá mức rợn người...

Có thể biến một người có tư chất bình thường thành tuyệt thế yêu nghiệt trong mấy ngày sao?

Thật sự thần kỳ đến vậy sao...

Thảo Đường, đến tột cùng là nơi như thế nào...

Nhẹ giọng nói: "Càn Nguyên cảnh hậu kỳ..."

Càn Nguyên cảnh hậu kỳ!

Vừa nghe lời này.

Mọi người đều ngây ra.

Sao có thể!

Mới bao lâu?!

Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể đột phá đến Càn Nguyên cảnh hậu kỳ?!

Nếu không phải lúc chiêu sinh trông Thạch Sinh rất là chật vật thì mọi người sẽ cho rằng Thạch Sinh đang giả heo ăn hổ.

Trong mấy ngày mà từ Tử Phủ cảnh đột phá tới Càn Nguyên cảnh hậu kỳ...

Ổn định thương thế của Trần Minh Chi xong hắn mới nghiêm túc nhìn về phía Thạch Sinh.

Hắn nâng đầu Trần Minh Chi lên rồi cho Trần Minh Chi nuốt một viên đan dược.

Đường chủ Võ Đường đường cũng xuất hiện trên đài.

Viện trưởng Nho Viện viện cũng tuyên bố: "Võ Đường Trần Minh Chi, đánh với Thảo Đường Thạch Sinh, Thạch Sinh thắng!"

Lúc này.

Dù yêu nghiệt hơn nữa cũng không thể nào vượt qua hai cảnh giới lớn mà đánh bại một người đi?

Diệp Thu Bạch cười nói: "Tiểu sư đệ, ngươi giúp Thảo Đường chúng ta nở mặt nha."

Hồng Anh cũng cười nói: "Ừ, cảnh giới đã vượt qua đại sư huynh."

Diệp Thu Bạch: "..."

"Ta nói này sư muội, ngươi có thể không nhấn mạnh chuyện này sao? Ngươi cứ nhấn mạnh khiến đại sư huynh ta đây cảm thấy mất mặt đó."

"Phải không, ta một người thành thật, không thích nói dối đâu."

Diệp Thu Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, hắn không có biện pháp gì đối với vị sư muội hay để mình cõng nồi này.

Thạch Sinh, Tiểu Hắc và Ninh Trần Tâm liếc nhau, hơi mỉm cười.

Bọn họ rất thích bầu không khí này.

Không có áp lực lớn nhỏ.

Chỉ có sự nhẹ nhàng, thoải mái giống như người thân trong nhà. ...

Sau đó.

Không người nào dám khiêu chiến Thạch Sinh.

Dù sao người duy nhất có thể đánh cùng Thạch Sinh đã bị Thạch Sinh đánh trọng thương.

Trần Minh Chi phục dụng đan dược từ đường chủ Võ Đường đường mới nhanh chóng khôi phục thương thế.

Tuy rằng còn chưa có khôi phục hoàn toàn nhưng vẫn sử dụng cơ hội khiêu chiến thứ hai đánh bại một học viên khác để giành xếp hạng.

Thành công cướp lấy một vị trí.

Thuận lợi tiến vào vòng thứ ba.

Chỉ có mười người thành công tiến vào vòng thứ ba.

Thời điểm này, Tần Thiên Nam cũng đứng ra cười nói: "Kết thúc vòng thứ hai, học viên thuận lợi thăng cấp có thể tiến vào vòng thứ ba."

"Vòng thứ ba không có quy tắc, các vị có thể dùng tất cả những gì mình có để giành được vị trí đệ nhất."

"Đoạt được đệ nhất không chỉ có có thể tiến vào Tàng Bảo các lựa chọn một bộ công pháp cùng với một thanh Bảo Khí."

"Còn có thể tham gia thi đấu thư viện bốn vực vào mấy ngày sau."

Không sai.

Sau thi đấu tân sinh.

Ngay sau đó là Tàng Đạo thư viện bốn vực tiến hành thi đấu.

Sau khi phân ra thắng bại sẽ được nhiều tài nguyên từ Tổng Viện hơn.

Đinh Vân Hạc ở một bên cười nói: "Tần viện trưởng, hẳn là thi đấu bốn vực lần này, các ngươi không có áp lực đi."

Tần Thiên Nam khiêm tốn nói: "Không hề không hề, lỡ như đối phương cũng có thiên kiêu thì sao?"

Vân Cảnh trợn trắng mắt.

Có mấy người Thảo Đường này.

Các ngươi còn có thể thua hay sao?

Để mấy đệ tử Thảo Đường có thể nghiền áp cường giả Hư Thần cảnh kia xuất chiến.

Thậm chí có thể nói như dạo chơi thôi. ...

Sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn một canh giờ.

Vòng thứ ba cũng chính thức bắt đầu.

Thạch Sinh bước lên đài luận võ đã được sữa chữa.

Chín người còn lại bao gồm cả Trần Minh Chi như đã thống nhất một ý kiến.

Đồng loạt nhìn về phía Thạch Sinh.

Thế mà chuẩn bị liên thủ!

Bản thân Thạch Sinh cũng không quá để ý tới chín người, bình tĩnh nói: "Ra tay đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận