Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 421 - Biến Huyết cảnh

. . . . . . . . .

Dù cho không có sử dụng kiếm ý cấp bậc Kiếm Thánh thì khi đối mặt với Mộ Lập Ý, Diệp Thu Bạch vẫn có thể dễ dàng thủ thắng.

Bởi vì chiến đấu trong cùng cảnh giới, Diệp Thu Bạch trước nay chưa từng bại một lần.

Mỗi một lần đều vượt biên tác chiến, trên cơ bản đều có thể thắng lợi.

Mộ Lập Ý cùng cảnh cảnh giới với Diệp Thu Bạch, sao có thể là đối thủ của hắn chứ?

Còn chuyện sử dụng kiếm ý Kiếm Thánh là để bày ra cho người phía sau Mộ Lập Ý xem mà thôi.

Không thể hiện ra một chút bản lĩnh thì đối phương sẽ không coi trọng hắn.

Tuy rằng không có khả năng một lần liền khiến đối phương đồng ý cho hắn và Mộ Tử Tình kết thành đạo lữ nhưng ít ra cũng không dám khinh thường.

Hắn chưa từng có nghĩ tới trong cùng cảnh giới, thân là dòng chính cổ tộc, có được huyết mạch chi lực lại bị đánh bại!

Trong lòng sinh ra ý nghĩ mình phải chết!

Chỉ dùng một tia hàn băng chi ý mà đã có thể ngăn cản kiếm ý cấp bậc Kiếm Thánh của hắn.

Lúc đối mặt với kiếm ý cấp bậc Kiếm Thánh, ngay cả tâm tư phản kháng hắn cũng không nhấc nổi!

Gia chủ Mộ gia, Mộ Lập Bi!

Làm sao lại có cảnh giới kiếm đạo cao như thế?

Chỉ cần làm được một bước này thì đã xem như bước đầu thành công.

Nhưng nhìn vẻ mặt nhẹ nhàng như gió thổi mây trôi, hơi thở vẫn ổn định như cũ của Diệp Thu Bạch hắn liền biết đối phương không có dùng hết toàn lực.

Không hổ là một trong những cường giả đứng ở trên đỉnh Vô biên giới vực . . . . . .

Sóng kiếm ý bị một tia hàn băng chi ý ngưng kết rồi, hiển nhiên là người trong căn phòng phía sau Mộ Lập Ý ra tay.

Còn bại một cách dứt khoát, gọn gàng!

Giờ khắc này Diệp Thu Bạch cũng không có nhìn Mộ Lập Bi mà cúi đầu với cánh cửa đã mở phía sau Mộ Lập Ý.

Trong lúc Diệp Thu Bạch nghĩ thế này thì sắc mặt Mộ Lập Ý lại có chút xám xịt, uể oải.

"Tiểu bối Diệp Thu Bạch, gặp qua Mộ gia chủ."

Mộ Lập Ý không khỏi suy nghĩ rốt cuộc người này là ai?

Mới Đế cảnh sơ kỳ đã đột phá đến Kiếm Thánh.

Diệp Thu Bạch không tự ti không kiêu ngạo cười nói: "Tiền bối quá khen, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, Diệp mỗ không dám nhận."

Nhưng người quen Mộ Lập Bi đều biết rằng bên dưới nụ cười này là một tòa núi băng to lớn . . . . .

"Đúng . . . . . Phụ thân."

Một đạo nhu kình nâng Diệp Thu Bạch thẳng người lại.

Chỉ vào chỗ ngồi phía trước: "Diệp Thu Bạch đúng không? Không cần câu nệ, ngồi đi."

Ngay sau đó.

Nhưng vẫn có thể hiểu ý Mộ Lập Bi muốn nói chuyện riêng với mình Diệp Thu Bạch.

Tuy rằng Mộ Tứ Sinh hay có vẻ ngại ngùng, không am hiểu giao lưu trò chuyện với người khác.

Ngay sau đó hắn lại nhìn về phía Mộ Tứ Sinh bên cạnh: "Ngươi cũng đi tu luyện đi."

Một nam tử trung niên từ trong phòng bước ra, trên mặt treo nụ cười nhàn nhạt, trông rất hòa ái, dễ nói chuyện.

"Trở về tu luyện đi."

Nghe vậy, Mộ Lập Ý chắp tay, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Diệp Thu Bạch rồi xoay người rời đi.

Đợi cho Mộ Lập Ý đi khuất Mộ Lập Bi mới chậm rãi đi tới bàn đá bên núi giả ngồi xuống sau đó không nhanh không chậm pha một bình trà.

"Thiên phú kiếm đạo không tồi, có thể nói là tiểu bối có thiên phú kiếm đạo xuất sắc nhất Vô biên giới vực hiện giờ mà bổn tọa từng gặp."

"Có nghe hay không, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, thế giới này quá lớn, không cần bởi vì có huyết mạch chi lực mà tự phụ như thế."

Mộ Lập Bi nhìn về phía Mộ Lập Ý đang xám mặt, nói:

"Rất tốt."

Hắn hành lễ rồi cũng xoay người rời đi.

"Uống một ngụm trà đi."

Nói xong, Mộ Lập Bi cầm lấy chén trà uống một ngụm.

Diệp Thu Bạch nhấp một ngụm liền buông chén trà.

Mộ Lập Bi cười hỏi:

"Trà này như thế nào?"

"Lá trà chính là lá của cây trà trên đỉnh Côn Luân tuyết sơn, nước cũng là linh tuyền bên trên Côn Luân tuyết sơn."

Diệp Thu Bạch ngại ngùng gãi gãi đầu, nói thật: "Ta không hiểu trà cho nên trà này đối ta mà nói chính là nước bình thường."

Nghe vậy, trong mắt Mộ Lập Bi ánh lên sự tán thưởng, gật đầu nói:

"Hình như cổ tộc bởi vì huyết mạch chi lực nên dòng chính sẽ không thông hôn với người ngoại giới, dù cho bối cảnh của đối phương cường đại thế nào."

"Hẳn là ngươi đã nghe Tứ Sinh nói chút chuyện về ba cổ tộc chúng ta đi?"

Mộ Lập Bi nói tiếp:

Diệp Thu Bạch nhìn Mộ Lập Bi vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, chờ đợi hắn nó tiếp.

Nhưng mà?

"Nhưng mà . . . . ."

Mộ Lập Bi cười nói:

"Từ ngữ rất tốt, lần đầu tiên có người đánh giá ta thế này."

Ngay sau đó Mộ Lập Bi cũng không có nói lòng vòng nữa, đi thẳng vào vấn đề.

"Nghe nói ngươi có tình ý đối với nữ nhi Mộ Tử Tình của ta?"

Sắc mặt Diệp Thu Bạch nháy mắt trở nên nghiêm túc, hai tay đặt trên đầu gối, gật đầu nói:

"Đúng vậy, ta và Tử Tình nhận thức nhau cũng đã lâu."

"Ta biết, thật ra làm phụ thân của Tử Tình, ta cũng phải cảm tạ ngươi cùng sư tôn ngươi."

Mộ Lập Bi cười nói:

"Vấn đề thể chất của Tử Tình là do sư tôn ngươi giải quyết."

"Thấu triệt sao?"

"Tiền bối sống thật thấu triệt."

Diệp Thu Bạch cảm thấy bất ngờ, ngay sau đó lắc đầu cười khẽ, nói:

Mộ Lập Bi cười nói: "Thật ra ta cũng không hiểu trà."

Nếu là tiểu bối khác uống trà, lúc này chắc chắn sẽ hùa theo Mộ Lập Bi, khen rằng trà này uống ngon thế nào, thần kỳ đến thế nào.

"Không tồi, nước trà là nước trà, dù có hương vị cũng không thể tách khỏi một chữ nước."

Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

Mộ Lập Bi nói tiếp:

"Ta biết, sư tôn của ngươi rất mạnh, dù sao cũng là tồn tại có thể giải quyết vấn đề thể chất mà trên dưới Mộ gia dốc toàn lực cũng không thể giải quyết."

"Nhưng chúng ta rất tự phụ, cảm thấy phồn vinh của gia tộc vẫn phải dựa vào chính mình, không thể dựa vào người ngoài, ngươi nói xem có phải hay không?"

Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

Hắn nghe hiểu.

Ý của đối phương là sẽ không bởi vì Diệp Thu Bạch có một sư tôn cường đại mà giao Mộ Tử Tình cho hắn.

"Đương nhiên, thiên phú của ngươi cũng rất mạnh, tuổi còn trẻ mà đạo cơ đã kiến cố như thế, kiên cố đến mức ngay cả ta cũng cảm thấy có chút kinh ngạc."

"Hơn nữa đã đạt tới cảnh giới Kiếm Thánh, tương lại chưa chắc không thể trở thành kiếm đạo đệ nhất nhân ở giới vực vĩ độ thấp."

Đệ nhất nhân mà không phải là một trong những cường giả kiếm đạo đỉnh tiêm!

Lời đánh giá này thoát ra từ miệng Mộ Lập Bi tự nhiên cũng không phải lời cổ vũ gì.

Mà là lời nói thật!

Tới cảnh giới như bọn họ, sống biết bao nhiêu năm tháng, sớm đã chán ghét mấy lời khen tặng khách sáo, trái với lương tâm.

Chỉ biết ăn ngay nói thật, trực lai trực vãng.

Mộ Lập Bi tiếc nuối nói:

"Nhưng ngươi chung quy không có huyết mạch chi lực, giao Tử Tình giao cho ngươi sẽ khiến mức độ tinh thuần của huyết mạch suy giảm."

Diệp Thu Bạch nghe xong hỏi ngược lại:

"Xin hỏi gia chủ Mộ gia, huyết mạch chi lực thực sự quan trọng như vậy sao?"

"Tự nhiên quan trọng."

Mộ Lập Bi không có chút do dự mà gật gật đầu.

"Ngươi có biết vì sao hiện tại ở Vô biên giới vực không có một ai đột phá Hợp Đạo cảnh, tiến đến cảnh giới cao hơn hay không?"

"Vô Biên hoàng triều rất mạnh nhưng cũng vẫn không có cường giả phía trên Hợp Đạo cảnh."

Diệp Thu Bạch giật mình nói:

"Bởi vì huyết mạch chi lực sao?"

Mộ Lập Bi gật đầu nói:

"Không sai, phía trên Hợp Đạo cảnh chính là Biến Huyết cảnh."

"Nhìn tên đoán nghĩa, nếu muốn vượt qua Hợp Đạo cảnh liền phải thay đổi huyết mạch phàm nhân trong cơ thể, chuyển thành huyết mạch càng mạnh mẽ hơn!"

"Ở giới vực vĩ độ thấp lại không có điều kiện làm được chuyện này."

"Cho nên chỉ có ba cổ tộc có được huyết mạch chi lực mới có cơ hội đột phá."

"Đây cũng là nguyên nhân ba cổ tộc chúng ta nghiêm cấm người trong dòng chính kết thành đạo lữ với người bên ngoài, ngươi đã hiểu rồi chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận