Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 692 - Đợi lát nữa?

. . . . .

Hai chữ Thảo Đường lại một lần nữa vang vọng toàn bộ Man hoang giới vực!

Đương nhiên lần này vang vọng với một phương thức mà Lục Trường Sinh không muốn nhìn thấy nhất . . . . .

Sau đó.

Hoàng Thiên cùng Tiểu Thạch Đầu cũng không có dừng lại bao lâu.

Thu hết nạp giới của công tử Kim gia cùng với bảy tên lão giả.

Sau khi hủy diệt ấn ký linh hồn liền tùy ý vứt cho thị nữ.

Ngay sau đó lại chọn vài bộ trang phục hợp mắt.

Có thể nói, tài vật bên trong mấy nạp giới đã chiếm một nửa gia sản của Kim gia. . . . . .

"Chắc chắn rồi, nhưng mà Thảo Đường vẫn chướng mắt nha."

Không nói đến chuyện Hoàng Thiên là người Thảo Đường.

"Không hổ là người Thảo Đường, chắc chắn trong mấy cái nạp giới này có trọng bảo cực kỳ đáng giá, thậm chí có vài thứ ra giá cao cũng không có người nào bán!"

Thị nữ cũng cũng không có ngăn trở hay nói thêm gì.

Lục Trường Sinh liền khẩn trương nhìn về phía hai người, hỏi:

Trong đó nhìn thấy một bộ áo bào trắng có hoa văn cành liễu xanh biếc ở góc áo, Hoàng Thiên liếc mắt nhìn một cái rồi cũng thu lấy.

"Cũng đúng.". . . . . .

Nàng chỉ có thể đứng ngây ngốc nhìn một màn này.

Sau đó cùng Tiểu Thạch Đầu rời khỏi nơi đây.

Hai tên nam tử mặc trang phục quý giá nhìn bóng Hoàng Thiên tiêu sái rời khỏi mà không khỏi cảm khái:

Ánh mắt hắn còn trực tiếp bỏ qua trang phục mới của Hoàng Thiên.

Dù không phải người Thảo Đường thì mấy cái nạp giới này cũng đã đủ để mua hết toàn bộ trang phục của bọn họ rồi!

Liễu Tự Như không khỏi che kín mặt, ai thán một tiếng.

Về tới Trường Sinh giới.

"Không có chuyện gì xảy ra đi? Không kéo thù hận gì đó đi?"

Mắt không thấy, quả thực là mắt không thấy!

Sớm đã không phải tiểu nam hài đơn thuần ban đầu.

"Phương pháp xử lý như vậy có đúng không?"

Kết quả ngươi không thưởng thức thì thôi, vậy mà còn quan tâm xem người ta có trêu chọc gì hay không.

Lục Trường Sinh vội vàng lấy tay che ngực, bảo đảm bản thân không có tức đến ngất xỉu.

Trước mắt là một nữ nhân thiên kiều bá mị diện trang phúc mới cho ngươi thưởng thức, rõ ràng người ta cũng muốn ngươi thưởng thức, khen ngơi này kia nha!

Dứt lời liền hóa thành một đạo lưu quang rời khỏi Trường Sinh giới!

"Đến lúc ta giảng bài cho Tiểu Thạch Đầu ngươi cũng phải nghe cho ta!"

Chỉ thấy Lục Trường Sinh vừa vịn ghế nằm vừa run run rẩy rẩy nói:

Tuy Tiểu Thạch Đầu còn nhỏ nhưng lăn lê bò lết ở khắp các chốn nhiều rồi.

Đúng. . . . . . Hay không?

Trong lúc nghe nàng kể lại, sắc mặt Lục Trường Sinh lúc trắng lúc xanh.

Gây thù oán, tới kết thúc còn sợ người khác không biết mình, nói ra mình là người Thảo Đường!

Nhìn thấy bộ dạng này của sư tôn, hắn cũng trợn trắng mắt xoay đầu sang chỗ khác.

Hoàng Thiên hỏi:

Đến cuối cùng.

Thật ra Hoàng Thiên cũng không trông cậy vào Lục Trường Sinh sẽ nói lời hay, chỉ bất đắc dĩ cười, kể lại chuyện đã phát sinh một lần.

Hoàng Thiên thấy thế hỏi:

"Ngươi đi làm gì đó?"

"Đi thu thập cục diện rối rắm!". . . . . .

Nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua. . . . . .

Ở Man hoang giới vực, một thế lực hàng đầu tên là Kim gia đã biến mất một cách khó hiểu.

Kế tiếp có người tới điều tra manh mối, tất cả đều nghĩ rằng là người Thảo Đường tiến hành trả thù.

Nhưng mà khi bọn họ nhận thấy được chỗ Kim gia diệt vong tràn ngập lực lượng của tà tu thì mới không có hoài nghi đến Thảo Đường nữa.

Đương nhiên, đây cũng là do Lục Trường Sinh cố tình tạo ra.

Người ta vừa mới trêu chọc Thảo Đường các ngươi đã bị diệt rồi.

"Nhưng mà phẩm vị cũng không có cao như ta nha."

Lục Trường Sinh cầm lấy mặc vào, hài lòng đánh giá một trận sau đó nói:

"Không sai, không uổng công ta quan tâm ngươi."

Liễu Tự Như đen mặt.

"Ta còn là hài tử, gọi là nam hài, có hiểu không?"

Tiểu Thạch Đầu nhìn về phía Liễu Tự Như, ánh mắt giống như đang nhìn một tên ngốc.

"Cho ta sao?"

"Nếu không thì cho ai?

Nơi này còn có nam tử nào khác?"

Liễu Tự Như bên cạnh: "???"

Chẳng lẽ ta không phải là nam tử???

Tiểu Thạch Đầu vừa gặm kẹo hồ lô vừa vỗ vỗ chân Liễu Tự Như, tỏ vẻ thương hại, lắc đầu nói:

"Liễu thúc à, ngươi thật thảm nha."

Liễu Tự Như trừng mắt nhìn Tiểu Thạch Đầu:

"Chẳng lẽ ngươi không thảm sao?"

Lục Trường Sinh nghe vậy hơi sửng sốt, tiếp nhận nói:

"Mua nhiều, bọn họ tặng ta một kiện."

Hoàng Thiên nhìn Lục Trường Sinh có vẻ mệt mỏi đưa ra áo bào trắng đã chuẩn bị tốt.

Sau khi trở lại Thảo Đường.

Nếu lưu lại vết tích không thuộc về Thảo Đường, vậy có thể tung hỏa mù giúp Thảo Đường tránh thoát hiềm nghi. . . . . . .

Kẻ ngốc cũng sẽ xem Thảo Đường là đối tượng hiềm nghi số một!

Nghe câu nói trước Hoàng Thiên nở nụ cười.

Kết quả nghe tiếp câu sau thì sắc mặt lập tức đen thui.

"Hừ, vốn dĩ không phải ta chọn, nếu ngươi cảm thấy khó coi ta cầm đi đốt là được."

Hừ?

Thật là ngạo kiều mà.

Sau khi hóa hình tính cách cũng thay đổi sao?

Hay ngươi vốn dĩ chính là như vậy, thâm tàng bất lộ??

Lục Trường Sinh ôm chặt áo bào, nói:

"Đốt đi rất đáng tiếc, ta miễn cưỡng mặc thôi."

Ngay sau đó liền nhìn về phía Tiểu Thạch Đầu nói:

"Được rồi, kế hoạch tu luyện đã được an bài tốt rồi, không có hoàn thành thì về sau mỗi ngày không còn một cây kẹo hồ lô đâu."

Tiểu Thạch đầu đang vui vẻ trêu ghẹo Liễu Tự Như nghe lời này xong, gương mặt non nớt tức khắc như lá héo.

Xong đời.

Ngày lành hết rồi. . . . . . .

Mấy ngày nay, bên trong Tuyệt Hồn thành cũng có sự thay đổi thật lớn.

Vô số người tu đạo bị rút mất thần hồn trong quá trình thu hoạch truyền thừa.

Không chỉ như thế, còn có tin tức là có mấy nhóm người đồng môn tàn sát lẫn nhau.

Có người cho rằng vì truyền thừa mà không từ thủ đoạn.

Dù sao chuyện này là một chuyện rất bình thường trong giới tu đạo.

Truyền thừa xuất hiện bên trong Tuyệt Hồn thành đều không có một cái nào đơn giản cả.

Đương nhiên đây cũng là tin tức mà sau khi Diệp Thu Bạch tới trung tâm Tuyệt Hồn thành mới nhận được.

Thời điểm Diệp Thu Bạch tiến vào nơi này thì cũng đã mấy chục người tới trước.

Trong đó bao gồm Tiểu Hắc, Mục Phù Sinh.

Tô gia Tô Mộ U.

Linh Tiên Cung Lâm Trí Nam, Yêu Quý.

Thiên Kiếm Phong chỉ có Trì Bỉnh.

Bốn người Tiên Viên thôn đều tới đủ.

Cùng với Bích Lạc Hoàng Tuyền Điện và Vô Gian Luyện Ngục. . . . . .

Còn lại là tán tu hoặc là người tu đạo từ các tông môn khác.

Diệp Thu Bạch không quen biết nhiều.

Chỉ chốc lát sau.

Mục Phù Sinh cùng Tiểu Hắc đã tới nghênh đón.

"Đại sư huynh, không nghĩ tới ngươi chậm chạp thế này?"

Diệp Thu Bạch gật gật đầu, nói:

"Trên đường bị trì hoãn chút."

Dọc theo đường đi, Diệp Thu Bạch nhìn thấy những thi thể đó liền tốn một ít thời gian tìm kiếm những người Thiên Kiếm Phong còn lại.

Lúc này mới tới chậm hơn.

"Nhưng vì mọi người đều dừng lại ở chỗ này?"

Mục Phù Sinh lắc lắc đầu.

"Không rõ ràng lắm."

Ngay sau đó, Mục Phù Sinh chỉ về phía trước, nơi đó có một quầng sáng.

"Dù cho có công kích như thế nào cũng không thể đánh tan quầng sáng kia, hẳn là quy củ cũng giống những truyền thừa trước đó, chưa đủ người tập trung nơi đây thì không cách nào thông hành."

Tiểu Hắc gãi gãi đầu nói:

"Nhưng mà chắc là cũng không bao nhiêu người đâu, đã qua lâu như vậy rồi."

Hai người đều gật gật đầu.

Diệp Thu Bạch phóng mắt nhìn lại.

Có ngàn vạn người tu đạo tiến vào be Tuyệt Hồn thành ước chừng có hàng ngàn hàng vạn người tu đạo.

Nhưng mà tới bây giờ chỉ còn lại có hơn trăm người . . . . .

Có thể thấy được mấy khảo nghiệm tàn khốc đến thế nào.

Lúc này, Phan Tà mang theo người Vô Gian Luyện Ngục tới gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận