Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 705 - Tiến công thất bại

. . . . .

Sau khi nghe lời Mục Phù Sinh nói xong.

Bốn người Phan Tà đều không khỏi ngẩn người.

Vừa định nói ngươi muốn chơi cái trò gì thì lại thấy Mục Phù Sinh vung một phù triện ra, phù triện có lôi đình chi lực lan tràn!

Khoảnh khắc lôi đình chi lực phóng xuất.

Lôi đình phân hoá thành vô số tia khuếch tán ra xung quanh.

Cũng chính là vào lúc này.

Chung quanh có từng đạo phù triện dắt theo lôi đình chi lực không ngừng hiện lên!

Mục Phù Sinh không chỉ khắc dấu không ít phù triện thủ thành mà cũng khắc dấu một lượng lớn phù triện sát phạt.

Khi đó Mục Phù Sinh liền có dự cảm bất hảo.

Bố trí từ thời điểm nào?

Khắc dấu mấy chục tấm phù triện Trọc Tiên đồng thời mang theo bên mình.

Phù triện?

Nếu như lui lại chắc chắn sẽ rơi vào tình thế cực kỳ bất lợi.

Nhìn thấy cảnh này.

Dự cảm đến lần liên hợp công kích Luyện Ngục thành này sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Nhiều như vậy sao?

Tô Mộ U và Lâm Trí Nam đều sửng sốt.

Nếu không cách nào sử dụng phù triện Địa Tiên cùng với phù triện Thiên Tiên thì liền dùng số lượng thủ thắng.

Hiện giờ chính là thời khắc tất cả đều bùng nổ!

Đêm trước khi xuất phát.

Phan Tà nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Tường thành phía đông bọn họ là một mảnh hoang nguyên, không có chỗ nào để che chắn!

Cho nên Mục Phù Sinh ở hậu phương bày ra tận ba mươi chín phù triện Trọc Tiên!

"Ngươi cho rằng chỉ với sối phù triện này liền có thể đánh bại chúng ta sao?"

Phù mươi chín phù triện Trọc Tiên hóa thành từng lôi đình thú cuồng bạo phóng về phía mấy người Phan Tà.

Tiếp tục cùng đám người Diệp Thu Bạch bỏ chạy về nơi xa.

Ba mươi chín phù triện đã được Mục Phù Sinh kích hoạt, từng luồng lôi đình chi lực điên cuồng tuôn ra!

Thấy thế.

Hắn biết Mục Phù Sinh đang chơi mình!

Sau đó bốn người ngưng tụ sát ý màu đỏ thành một quyền oanh mấy lôi thú chung quanh.

"Phá vỡ hết cho ta!"

Phan Tà tức giận nói:

Hơi thở tràn ngập tính hủy diệt tính lan rộng khắp hoang nguyên này!

Hơn nữa thời điểm bỏ chạy, mỗi người chọn một hướng khác nhau.

Tốc độ so với trước đó nhanh hơn một phần.

Giống như trước đó bọn họ cũng không hề toàn lực bỏ chạy mà chỉ chuẩn bị cho giờ khắc này thôi.

Lôi đình quay chung quanh bốn người Vô Gian Luyện Ngục như tạo thành một lồng giam, giam giữ bọn họ!

Nhưng mà Mục Phù Sinh lại chẳng thèm để ý tới lời hắn.

"Địa Tiên cảnh không phải các ngươi có khả năng chống cự!"

Sắc mặt Phan Tà khó coi nhìn chằm chằm Mục Phù Sinh, nói:

Tiếng nổ không ngừng vang lên.

Ba mươi chín con lôi thú không ngừng tan biến trước những đòn công kích toàn lực của bốn người Phan Tà.

Nhưng mà lôi thú vẫn kéo chân bọn họ mấy chục nhịp thở.

Khoảng thời gian ngắn ngủi này đã đủ cho mấy người Mục Phù Sinh chạy trốn không còn tung tích.

Phan Tà vừa định tiếp tục truy kích thì thân thể bỗng nhiên thoát lực, cảm giác mỏi mệt nhanh chóng lan ra toàn thân.

Hắn biết thời gian sử dụng bí pháp chuẩn bị kết thúc.

Muốn tiếp tục truy kích không được, lực lượng phản phệ chi sẽ khiến cho bốn người Phan Tà rơi vào giai đoạn suy yếu một thời gian.

Tới thời điểm này đã chú định bọn họ không cách nào đuổi theo nữa.

Liền cho đuổi theo cũng chỉ là đi tặng đầu mình cho đối phương.

Chỉ là trên người luyện ngục lão tổ có đồ vật trợ giúp bọn họ tiến vào Cửu U Hoàng Tuyền ở giới vực vĩ độ cao mà thôi.

Mục đích trước sau của bọn họ cũng không phải muốn mạng mấy người Diệp Thu Bạch.

Đối với Bích Lạc Hoàng Tuyền Điện.

"Thay vì cãi nhau với ta còn không bằng ngẫm xem nên tiếp nhận lửa giận của lão tổ các ngươi như thế nào đi!"

"Không nên quên trong mắt Bích Lạc Hoàng Tuyền Điện, nếu như không phải hợp tác với người Vô Gian Luyện Ngục các ngươi thì chung các ngươi chỉ là con kiến mà thôi."

"Bích Lạc Hoàng Tuyền Điện chúng ta hợp tác với các ngươi, đã giúp các ngươi đủ nhiều rồi, hiện giờ bởi vì sai lầm của mình mà đẩy trách nhiệm lên trên đầu ta?"

"Trở về thành!"

Bất đắc dĩ, Phan Tà chỉ đành nén lửa giận ngập trời mà nói ra lời này.

Về tới Luyện Ngục thành.

Khâu Căn Ngân nhìn thấy mấy người Phan Tà trở về, hơi thở trên người đã bắt đầu ngã xuống.

Không khỏi cười lạnh nói:

"Vậy mà không có lưu bọn họ lại?"

Phan Tà phẫn nộ nhìn về phía Khâu Căn Ngân, giận dữ hét:

"Vì sao trước đó ngươi không hỗ trợ ngăn cản bọn họ?"

Khâu Căn Ngân cười nhạo.

Một hố to sâu không thấy đáy xuất hiện dưới chân bốn người.

Mặt đất tức khắc rạn nứt!

Nghĩ đến đây, Phan Tà nổi giận gầm lên một tiếng, bỗng nhiên nện một quyền xuống đất.

Thậm chí không chém giết được một ai trong ba người Diệp Thu Bạch.

Không nghĩ tới sau khi thi triển bí pháp đạt tới Địa Tiên cảnh mà vẫn không cách nào lưu lại đối phương.

Điều này khiến cho sắc mặt Phan Tà cực kỳ khó coi, trong mắt tràn đầy lửa giận.

Phan Tà tức giận nhưng mà lời Khâu Căn Ngân nói không hề sai.

Hiện giờ thất thủ, chắc chắn lão tổ sẽ nổi giận.

Nhưng mà bọn họ lại không thể không đi báo cáo cho lão tổ.

Phan Tà hừ lạnh một tiếng rồi mang theo ba người Giang Thần đi tới trung tâm Luyện Ngục thành trước.

Khi tới chỗ luyện ngục lão tổ thì phản phệ cũng tới.

Sắc mặt bốn người Phan Tà tái nhợt.

Toàn thân đều có huyết ý không ngừng xâm nhập.

Giống như từng thanh dao nhỏ đang cắt xén máu thịt trong cơ thể vậy, kinh mạch, thậm chí thần hồn đều không tránh khỏi!

"Thất bại rồi?"

Nhìn thân thể bốn người Phan Tà đang không ngừng run rẩy, ánh mắt luyện ngục lão tổ lạnh lên, nói:

"Sử dụng bí pháp mà vẫn để thất bại, thế hệ trẻ của Vô Gian Luyện Ngục thật sự là xuống dốc!"

Phan Tà cố nén đau nhức, hai đầu gối quỳ gối quỳ xuống trước luyện ngục lão tổ, cắn răng nói:

"Xin. . . . . . Xin lão tổ thứ tội!"

"Lần tiếp theo chúng ta nhất định sẽ không thất bại!"

Nghe vậy, luyện ngục lão tổ hừ lạnh một tiếng:

"Trừng phạt không thể miễn, chờ trở lại Vô Gian Luyện Ngục ta sẽ tự cho các ngươi hình phạt."

"Hiện giờ các ngươi còn chỗ hữu dụng."

"Đương nhiên, tiền đề là các ngươi có thể chịu được phản phệ."

Bốn người Phan Tà cúi đầu thật thấp.

"Đa tạ lão tổ!"

Luyện ngục lão tổ phất phất tay, nói:

"Các ngươi nghĩ cách đưa bọn họ dẫn vào bên trong thành trì, bổn tọa tự mình ra tay."

"Được rồi, lui ra đi."

Nói xong, luyện ngục lão tổ liền nhắm mắt lại, một cỗ huyết ý nồng đậm bao lung toàn linh hồn thể của hắn, dùng để khôi phục thực lực bản thân. . . . . . .

Bên kia.

Đám người Diệp Thu Bạch đã về tới Ma Vương thành rồi.

Nhạc Chính Trì, Thần Huy, Miêu Bang cùng với Nhiếp Băng Thần đã chờ sẵn bên ngoài thành trì.

Đợi cho đám người Diệp Thu Bạch trở về, sắc mặt đều cực kỳ khó coi theo sau tiến vào trong thành.

Diệp Thu Bạch hỏi:

"Chỉ còn lại bốn người các ngươi?"

Nhạc Chính Trì gật gật đầu.

Còn Nhiếp Băng Thần thì giận dữ hét lên:

"Các ngươi ở bên kia làm cái gì? Vì sao không có tới chi viện?"

Có lẽ là nhìn thấy bên đám người Diệp Thu Bạch không có tổn thất một thành viên nào.

Nhiếp Băng Thần vừa tìm được đường sống trong chỗ chết bị lửa giận hun nóng đầu óc.

Lâm Trí Nam giải thích:

"Người Bích Lạc Hoàng Tuyền Điện dùng trận pháp giữa chân chúng ta, không cách nào phá vỡ trận pháp để tới giúp đỡ các ngươi."

"Chuyện này đúng thật là do hai bên chúng ta quá mức khinh địch, không nghĩ tới đối phương thế mà có chuẩn bị một chiêu như thế."

Nhiếp Băng Thần tức giận nói:

"Một câu không nghĩ tới liền xong chuyện sao? Bên chúng ta tử thương thảm trọng!"

Nhạc Chính Trì ngăn cản cản Nhiếp Băng Thần, trầm giọng nói:

"Chuyện này chúng ta cũng có trách nhiệm, dù sao cũng là chúng ta chủ động tới bàn chuyện hợp tác với Ma Vương thành công kích Luyện Ngục thành."

"Hiện giờ chuyện cần làm là báo thù cho người đã chết mới đúng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận