Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 310 - Ngũ tinh chấp sự, Liễu Tự Như

Sau khi các đồ đệ đều đi rồi.

Ban đầu Lục Trường Sinh run sợ hết mấy ngày trời.

Sợ đám nhãi ranh dùng ngọc bội báo tin cho mình.

Nói lại đắc tội thế lực lớn nào đó, muốn chính mình giúp đỡ chùi đít.

Mấy ngày trôi qua Lục Trường Sinh mới nhẹ nhàng thở ra, trở lại với sinh hoạt bình thường.

Ngủ rồi ăn cơm rồi lại ngủ, trồng rau, ngủ . . . . .

Chẳng qua là chỉ có thể tự mình nấu cơm.

Khi bản thân lười nấu cơm thì kêu Tần thúc gọi "Cơm hộp" cho mình.

Đợi pha trà xong, hắn mới làm tư thế mời, lên tiếng: "Các hạ, nếm thử đi."

Nam tử bật cười, cầm lấy chén trà uống một ngụm.

Nam tử trẻ tuổi cười cười, tùy ý ngồi xuống ghế đá.

Ngồi xuống ghế đá đối diện nam tử trẻ tuổi, ngay sau đó nhìn chằm chằm.

Lục Trường Sinh đang nhắm mắt ngủ phát ra tiếng nói tràn ngập bất đắc dĩ.

Lúc này, nam tử trẻ tuổi nói: "Trà cũng đã uống, xin tự giới thiệu một chút, ta là Ngũ tinh chấp sự của Ám Vực, tên Liễu Tự Như."

Chỉ là ngày vui ngắn chưa tới một gang tay.

Sau khi quan sát một nén nhang.

"Ai, ngày lành lại mất sao."

Loại sinh hoạt mò cá này kết thúc khi có một nam tử trông khá trẻ tuổi tiến đến Thảo Đường.

Lục Trường Sinh đứng dậy.

Lục Trường Sinh lập tức phun nước trà trong miệng ra ngoài rồi thả chén trà trở lại bàn đá.

Cũng không nói gì cả, tự mình lấy ấm trà ra bắt đầu pha trà.

Liễu Tự Như hơi sửng sốt.

Lục Trường Sinh mới cầm lấy chén trà trước mặt, chậm rãi uống.

Khi nam tử trẻ tuổi nói xong.

Hắn mặc kệ Lục Trường Sinh có muốn nghe hay không, tiếp tục nói: "Ám Vực trên cơ bản đều có mặt ở giới vực vĩ độ trung hoặc là giới vực vĩ độ cao."

Liễu Tự Như nghe xong nhẹ nhàng cười nói: "Hẳn là ngươi không biết rõ về Ám Vực chúng ta đi?"

Có thể nói Ám Vực ở vị trí cao cao.

Đây là thao tác gì?

Nhưng Lục Trường Sinh lại không có một chút hứng thú đáp: "Không cần ngươi nói cho ta, ta không biết, cũng không muốn biết."

Hành động này của Lục Trường Sinh khiến hắn cảm thấy bất ngờ.

Hắn gia nhập vào chẳng phải là sẽ liên lụy nhân quả với nhiều thế lực sao?

Nếu dựa theo lời Liễu Tự Như nói thì các thế lực bên trong Ám Vực bên sẽ rất rắc rối phức tạp.

Nói giỡn.

Lục Trường Sinh nói: "Từ đâu tới thì trở về đó đi, ta nói rồi, ta không muốn gia nhập bất kỳ thế lực nào."

Các chấp sự có nhiệm vụ đi mượn sức người trên Ám Bảng, chiêu mộ gia nhập Ám Vực.

Đồng thời, người gia nhập Ám Vực cũng không cần phải thoát ly thế lực của mình.

"Trong Ám Vực, tuy rằng không thể nói cho ngươi biết có những thế lực nào gia nhập nhưng đảm bảo tất cả đều là tồn tại đứng đầu bên trong các giới."

Ngay sau đó.

Nói cách khác.

"Đồng thời Ám Vực cũng không thể xem một thế lực bình thường, nó giống như là một liên minh do nhiều thế lực tạo thành."

"Chúng ta tới giới vực vĩ độ thấp tiếp nhận người, các hạ là người thứ nhất, có lẽ cũng là một người cuối cùng."

Loại làm ăn lỗ vốn thế này Lục Trường Sinh không muốn làm.

Liễu Tự Như nghe Lục Trường Sinh trả lời cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Dù sao trước đó đối phương cũng đã biểu lộ thái độ rồi.

Nếu lần này dễ dàng gật đầu đồng ý thì Liễu Tự Như cũng sẽ hoài nghi có vấn đề gì đó hay không.

Liễu Tự Như chậm rãi uống một ngụm nước trà, cười khẽ nói: "Như vậy rốt cuộc các hạ có chỗ nào không yên tâm hay là các hạ hoài nghi thực lực của Ám Vực?"

Lục Trường Sinh nghe xong buông tay nói: "Thật ra cũng không phải nguyên nhân này, chẳng qua ta không nghĩ muốn dính đến quá nhiều chuyện mà thôi, ta chỉ nghĩ muốn sinh hoạt bình thường như hiện tại."

"Ám Vực sẽ không hạn chế sự tự do của ngươi." Liễu Tự Như nói: "Nếu ngươi cho rằng gia nhập Ám Vực liền sẽ mất đi tự do, vậy sai rồi."

"Dù gia nhập rồi thì ngươi cũng có thể tiếp tục ở trong giới vực này."

Lục Trường Sinh lại lắc lắc đầu.

Với cỗ linh khí này, e là hắn có thể dễ dàng phá hủy toàn bộ Tàng Đạo thư viện!

Trong tay hắn xuất hiện một cỗ linh khí cực kỳ khủng bố.

Liễu Tự Như mỉm cười đứng dậy, thò ra tay.

"Có lẽ ngươi có thể suy nghĩ theo một góc độ khác."

Cần phải thành công mượn sức Lục Trường Sinh.

Cho nên đối với Liễu Tự Như mà nói.

Lại khiến đại nhân vật Ám Vực tự mình hạ đạt mệnh lệnh.

Thân là Ngũ tinh chấp sự, Liễu Tự Như phải tự mình tới mượn sức Lục Trường Sinh.

Mỗi một tên Ngũ tinh chấp sự đều là chấp sự có cấp bậc cao nhất ở Ám Vực.

Đồng thời bọn họ cũng chỉ phụ trách mượn sức các tồn tại trước năm trên Ám Bảng.

Nhưng mà hiện giờ Ngũ tinh chấp sự như hắn lại tới mượn sức Lục Trường Sinh xếp hạng trước mười.

Điều này đại biểu cho Lục Trường Sinh trước mặt nhất định có chỗ nào đó đặc biệt.

Còn nữa.

Liễu Tự Như có thể làm tới chức vị Ngũ tinh chấp sự này không chỉ là bởi vì thực lực cao cường mà còn bởi vì xác xuất hoàn thành nhiệm vụ là chín phần chín.

Chỉ có như vậy mới có thể làm tới Ngũ tinh chấp.

Bởi vì hiện giờ Lục Trường Sinh chính là tồn tại xếp trước mười trên Ám Bảng.

Nhưng hắn hoàn toàn không có ý định từ bỏ thế này.

Liễu Tự Như cũng hiểu ý mà Lục Trường Sinh muốn nói.

Ngươi không phản ứng, tự nhiên sẽ có người tìm tới ngươi.

Dù gia nhập rồi, Ám Vực không ràng buộc nhưng cũng đã kết một phần nhân quả với Ám Vực.

Nhân quả chi đạo nào có thể nói rõ ràng chứ?

Lục Trường Sinh nheo mắt lại nhìn.

"Chỉ cần ngươi trở nên đủ mạnh, có phải là không cần sợ hãi nhân quả nữa hay không?"

Lục Trường Sinh hỏi ngược lại: "Muốn trở nên đủ mạnh sao? Hiện tại ngươi có thể làm lơ nhân quả sao?"

Liễu Tự Như hơi sửng sốt, cười khổ lắc đầu: "Rất đáng tiếc, thực lực của ta còn không đạt tới cấp độ đó."

Lục Trường Sinh cũng đứng dậy, đi tới bên cạnh Liễu Tự Như, thò một bàn tay, dễ dàng bóp nát cỗ linh khí trong tay Liễu Tự Như!

Trước ánh mắt kinh ngạc của Liễu Tự Như, hắn nói: "Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân."

"Trong thế giới này, từ trước tới nay không có ai thật sự vô địch đúng nghĩa cả, ngươi tới cảnh giới nào cũng vậy, sẽ luôn có một tên mạnh hơn ngươi xuất hiện."

"Hình như ngươi tự cho là mình rất mạnh phải không?"

Liễu Tự Như gật gật đầu.

"Nhưng không phải ngươi vẫn đang phải làm việc cho Ám Vực làm sao?"

Liễu Tự Như yên lặng.

Lục Trường Sinh cười nói: "Cho nên đừng nói gì mà chỉ cần trở nên đủ cường, vĩnh viễn không nên xem thường những người khác."

"Hiểu không?"

"Nghe hiểu thì vỗ tay . . . . À không đúng, nghe hiểu liền trở về đi."

Lục Trường Sinh xoay người trở về nằm trên ghế trúc, chuẩn bị tiếp tục ngủ bù.

Còn chưa ngủ trưa đủ một canh giờ đây!

Liễu Tự Như khẽ gật đầu: "Nói rất có đạo lý, nhưng mà ta vẫn muốn tranh thủ một chút."

"Ám Vực chúng ta mượn sức người khác chưa từng gặp thất bại."

Lục Trường Sinh nhắm mắt lại hỏi: "Vậy thì phá lệ ở chỗ ta thôi!"

"Không phá được."

Liễu Tự Như khẽ lắc đầu, ngay sau đó một hơi thở cực kỳ khủng bố tràn ra từ trên thân Liễu Tự Như.

Cỗ hơi thở này mạnh hơn hơi thở của mấy cường giả Đế cảnh không biết bao nhiêu lần!

"Dùng lời nói không được vậy ta sẽ thử dùng võ lực."

"Cẩn thận."

Nói xong, Liễu Tự Như liền vọt về phía Lục Trường Sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận