Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 787 - Hợp lực

. . . .

Các loại lực lượng bất đồng đang không ngừng bạo động trên cả tòa trên đảo nhỏ.

Không gian run rẩy sinh ra nhiều khe nứt.

Ngay cả hai tên cường giả nửa bước Thiên Tiên cảnh dưới áp lực từ nhiều cỗ hơi thở thế này cũng nhanh chóng cảm nhận được nguy cơ tử vong.

Hồng Anh cười khẽ một tiếng, nhìn về phía hai tên lão giả trước mắt, nói:

"Ta cũng không có ý định một mình chiến đấu với hai người các ngươi nha."

Phía dưới, Diệp Thu Bạch tay cầm Hỗn Nguyên Tiên Kiếm, mũi kiếm thẳng chỉ không trung.

Kiếm ý Kiếm Tiên không ngừng ngưng tụ hóa thành một thanh cự kiếm phóng thẳng tới hai tên lão giả nửa bước Thiên Tiên cảnh!

Dù cảnh giới hai người cao hơn Diệp Thu Bạch nhiều nhưng cũng đủ ăn thiệt thòi.

Mặt trời vốn chói chang đương không bỗng nhiên biến mất, thay thế là màn đêm tối tăm.

Giống như là Hoắc Chính Hành.

Trong thời khắc này.

Ở giới vực trung vĩ độ này, e là kiếm tu có thể lĩnh ngộ ra kiếm ý Kiếm Tiên chỉ có thể đếm trên một bàn tay.

Hạn chế bọn họ hành động đồng thời còn làm cho linh khí trong cơ thể vận chuyển chậm chạp, trì trệ.

Tuy rằng cảnh giới của Diệp Thu Bạch không đủ sức uy hiếp hai cường giả Thiên Tiên cảnh.

Chỉ có một nguồn sáng duy nhất là ba viên sao trời tỏa ánh sáng chiếu xuống.

Hơn nữa những người này đều có tu vi Thiên Tiên cảnh.

Nhưng mà kiếm ý Kiếm Tiên nói như thế nào cũng có mang theo một chữ tiên.

Tinh thần chi lực trải rộng khắp toàn bộ đảo nhỏ.

Một bước đạp mạnh vào hư không!

Nếu như bị kiếm ý Kiếm Tiên xâm nhập vào trong cơ thể.

Chỗ bị Hồng Anh giẫm đạp xuất hiện từng sóng gợn.

Tinh quang chiếu lên thân thể hai tên lão giả Vô Gian Luyện Ngục như đá nặng vạn cân.

Khi hai tên lão giả vung tay tung chưởng chống đỡ cự kiếm ngưng tụ từ kiếm ý Kiếm Tiên thì Hồng Anh lập tức nắm bắt cơ hội.

Thạch Sinh vung tay phải một cái.

Quy tắc chi lực điên cuồng tuôn ra.

Một thương nện xuống.

Thân thể Hồng Anh biến mất tại trong thời gian ngắn.

Chỉ là vừa mới tiếp xúc với quyền phong thì bình sứ màu trắng răng rắc nứt ra.

Ngay sau đó.

Bột phấn màu xanh lơ thế mà từ nắm tay xâm nhập vào bên trong kinh mạch của hắn.

Trong nháy mắt, sắc mặt của lão giả này đột nhiên biến đổi!

Từng luồng bột phấn màu xanh lơ bay lả tả bao phủ nắm tay của lão giả.

Chỉ thấy một đạo hồng mang, lấy cực nhanh tốc độ hướng tới hai tên lão giả phương hướng bạo lược mà đi!

Lão giả vỗ tan cự kiếm lập tức xoay người tung ra một quyền.

Nhưng mà khoảnh khắc lão giả tung ra một quyền thì phía trước nắm tay của hắn bỗng có thêm một bình sứ nhỏ màu trắng.

Lão giả khẽ nhíu mày nhưng mà hắn cũng không có thời gian quan tâm bình sứ, nắm tay vẫn đánh về phía trước.

Hai tay Hồng Anh cầm Luân Hồi thương đâm thẳng về phía một lão giả.

Thế thương càng thêm nặng nề.

Có tinh thần chi ý, luân hồi chi ý, quy tắc chi lực cùng với đế vương khí gia trì, một thương này so với một thương vừa nãy còn hung hãn hơn vài phần!

Ánh sao chiếu xuống hội tụ trên Luân Hồi thương!

Linh khí từ đan điền vận chuyển lan truyền khắp cơ thể mới có thể phát huy mười phần thực lực.

Nhưng mà chút bột phấn màu xanh lơ này lại khiến cho kinh mạch của hắn bị tắc nghẽn!

Trong thời gian một nhịp thở ngắn ngủi, hắn căn bản không cách nào đả thông kinh mạch!

Một nhịp thở với khoảng cách chiến đấu này, trong tình huống này.

Có thể phát sinh bao nhiêu chuyện đây?

Hồng Anh đã hóa thành một sợi hồng mang, tay cầm Luân Hồi thương, trước ánh mắt hoảng sợ của lão giả mà trực tiếp đâm vào nắm tay hắn.

Phụt!

Như một tầng giấy mỏng.

Nắm tay của lão giả bị Hồng Anh trường thương trong tay Hồng Anh đâm thủng!

Hai người liền quyết định, một là bỏ mình ở chỗ này, hai là hoàn thành nhiệm vụ đươc giao.

Nghĩ đến đây.

Đến lúc bị tông môn xử phạt cũng không được chết nhẹ nhàng. . . . . .

Nhưng mà một khi bọn họ chạy trốn thì kết cục cũng sẽ là cái chết.

Cường giả Nửa bước Thiên Tiên cảnh nào có dễ dàng chém giết như vậy?

Chỉ cần trả một cái giá lớn liền có thể nhẹ nhàng chạy thoát.

"Có thể giải quyết hai phù triện Thiên Tiên cấp kia hay không?"

Lão giả còn lại cũng không có thời gian đi quản đồng bạn của mình.

Nhiệm vụ của hắn là ngăn cản phù triện Thiên Tiên cấp tiếp tục ngưng tụ lôi đình hủy diệt.

Một khi hoàn thành quá trình ngưng tụ.

Phù triện khởi động.

Thiên lôi giáng xuống.

Hai người bọn họ sẽ không còn cơ hội chiến thắng nữa.

Chỉ có thể chờ đợi tử vong. . . . . .

Không phải bọn họ không muốn chạy trốn thì với thực lực của hai người bọn họ.

Sau đó nhìn về phía lão giả còn lại, vội vàng hô:

Lão giả nhanh chóng lui về phía sau.

Không lưu lại chút thịt nát hay xương vỡ nào, tan biến vào hư không. . . . . .

Tức khắc cả cánh tay của lão giả bỗng nổ tung.

Trường thương cũng run rẩy theo.

Ngay sau đó cánh tay Hồng Anh run lên.

Còn chuyện bỏ trốn là chuyện không có khả năng xảy ra.

Lão giả nhìn Tiểu Hắc, Diệp Thu Bạch cùng với Thạch Sinh, Ninh Trần Tâm trước mắt mà sắc mặt cực kỳ khó coi.

Mỗi lần ra tay công kích phù triện thì ba người này sẽ đồng thời dùng toàn lực ngăn cản, hơn nữa tiểu nha đầu phía dưới còn dùng một ít độc dược cổ quái ở bên cạnh quấy nhiễu.

Cùng với tên phù sư dùng phù triện kia.

Trong tay có hai đạo lôi đình một tím một vàng cùng với công kích thần hồn làm hắn có cảm giác như đánh vào bông.

Căn bản không cách nào nhanh chóng đột phá!

"Một khi đã như vậy. . . . . ."

Sắc mặt lão giả bị cụt tay trở nên khó coi nói:

"Dùng một chiêu kia đi."

Lão giả còn lại nghe xong cũng gật gật đầu:

"Không có biện pháp nào hết. . . . . ."

Dứt lời, giữa hai chân mày của hai tên lão giả lại có thêm một vết máu!

Ngay sau đó vết máu bắt đầu sáng lên, như đang thiêu đốt!

Hơi thở của hai người đang không ngừng điên cuồng tăng lên.

Thiêu đốt linh hồn!

Sắc mặt Diệp Thu Bạch hơi ngưng trọng.

Đây là chiêu số mà trước đám người Phan Tà cũng dùng khi chiến đấu ở trong Tuyệt Hồn thành.

Thiêu đốt linh hồn của chính mình thúc giục bí pháp, mạnh mẽ đề cao thực lực.

Ở bên dưới, Mộc Uyển Nhi thấy thế không chút suy nghĩ mà ném ra năm viên đan dược, phân biệt cho Diệp Thu Bạch, Mục Phù Sinh, Thạch Sinh, Tiểu Hắc cùng với Ninh Trần Tâm.

Sau đó la to:

"Các sư huynh, ăn đan dược đi!"

Năm người Diệp Thu Bạch không chút suy nghĩ mà trực tiếp nuốt lấy đan dược.

Trong nháy mắt!

Thực lực năm người thế mà bắt đầu tăng lên.

Tuy rằng không có phá cảnh nhưng bất kể là tốc độ hay cường độ thân thể đều tăng, bề mặt thân thể được bao trùm bởi một tầng thạch giáp, lực phòng ngự tăng cường.

Hơn nữa bọn họ còn có thể cảm giác rõ ràng đan dược mà Uyển Nhi sư muội cho bọn họ dùng cũng sẽ không mang đến bất kỳ tác dụng phụ nào.

Tăng phúc nhiều như vậy mà lại không có tác dụng phụ.

Đây mới là điểm khủng bố nhất.

Mục Phù Sinh cười khẽ một tiếng, nói:

"Chỉ cần lại kéo dài thêm ba mươi nhịp thở nữa!"

Tiểu Hắc bên cạnh cũng nhàn nhạt nói:

"Lần sau nghiên cứu phù triện Thiên Tiên cấp phát động nhanh chóng chút đi."

Diệp Thu Bạch cũng mỉm cười nhấc Hỗn Nguyên Tiên Kiếm, nhẹ nhàng nói:

"Được rồi, đừng càu nhàu nữa, mau lên đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận