Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 816 - Ta bị thương, loại thương thế không thể trị hết!

. . . .

A?

Sao nhanh phá ảo cảnh nhanh như vậy chứ?

Bên ngoài.

Tử Y, trưởng lão râu dài Thánh Phù tông cùng với ba vị trưởng lão, Lại Thanh Vân, Tằng Quý Nguyên đều không khỏi có chút sững sờ.

Sau đó trưởng lão râu dài nhìn về phía Lại Thanh Vân cùng Tằng Quý Nguyên, hỏi:

"Không phải nói. . . . . . Ảo cảnh mà Kiếm Thần lưu lại chắc chắn không dễ dàng đối với kiếm tu sao?"

Tằng Quý Nguyên: ". . . . . ."

Đạo lý thì đúng là đạo lý này.

Còn chưa hết thời gian một nén nhang mà ảo cảnh đã bị phá?

Ngươi hỏi chúng ta?

Nhưng mà bọn họ nào có biết.

Lại Thanh Vân: ". . . . . ."

"Có khả năng là Kiếm Thần tiền bối không am hiểu trận pháp, nhưng lại muốn mạnh mẽ bày ra trận pháp làm khảo nghiệm đi. . . . . ."

Trưởng lão râu dài tiếp tục hỏi:

Có phải ảo cảnh này có hơi qua loa rồi hay không?

Không biết.

"Không phải nói ảo cảnh này sẽ có ảnh hưởng lớn đến Diệp Thu Bạch sao?"

Ảo cảnh mà Kiếm Thần lưu lại đối với kiếm tu mà nói có hiệu quả khắc chế đặc thù.

Đường đường là một vị Kiếm Thần, sao có thể thiết trí khảo nghiệm truyền thừa qua loa chứ?

Chúng ta hỏi ai đây!

Chỉ có Hồng Anh cùng mấy su huynh đệ Thảo Đường biết nguyên nhân.

Tử Y ở bên giải vây, giúp Tằng Quý Nguyên cùng Lại Thanh Vân giảm bớt xấu hổ.

Dù nói ra những lời này nhưng Tử Y cũng có chút không tin tưởng lắm.

"Đúng là thông thường khi rơi vào khốn cảnh, đại sư huynh sẽ không dễ dàng mượn dùng ngoại lực, huống hồ đây còn là khảo nghiệm truyền thừa . . . . ."

"Từ khi nào mà đại sư huynh cũng biết chơi trò vặt thế này nha?"

"Hơn nữa trong khoảng thời gian đại sư huynh ở giới vực trung vĩ độ thì ngươi cũng ở đây."

Tuy rằng chỉ trong khoảnh khắc thôi nhưng vẫn bị bọn họ bắt giữ được.

"Chẳng lẽ hình tượng của ta trong lòng các ngươi không chịu nổi như vậy sao?"

Trong khoảnh khắc ảo cảnh biến mất bọn họ cảm nhận được hơi thở của sư tôn.

Tiểu Hắc ở bên bổ đao:

Kết quả, mấy người Thạch Sinh không hẹn mà cùng gật gật đầu.

Mục Phù Sinh vừa nói vừa tỏ vẻ đầy thống khổ, hai tay che ngực như thể sắp chết.

Hồng Anh không khỏi che miệng cười khẽ:

Nói xong, Hồng Anh, Tiểu Hắc, Ninh Trần Tâm và Mộc Uyển Nhi đều nhìn chằm chằm.

Ánh mắt làm cho Mục Phù Sinh cảm thấy không được tự nhiên.

Cái nồi đen này cũng có thể ném cho ta sao?

Mục Phù Sinh gật gật đầu, nói:

"Có phải ngươi đã dạy dư đại sư huynh rồi không, dù sao loại chuyện này cũng chỉ mình ngươi mới có khả năng làm ra."

Ánh mắt sâu kính hỏi:

Không nghĩ tới Thạch Sinh bỗng nhiên quay sang nhìn.

"Đúng vậy, đây là tính cách của ngươi."

Ninh Trần Tâm nhàn nhạt nói:

"Không thể nghi ngờ."

Mộc Uyển Nhi cũng nói:

"Đúng thật."

Hồng Anh cười nói:

"Không nên hoài nghi chính mình."

Mục Phù Sinh: ". . . . . ."

Mục Phù Sinh tỏ vẻ chính mình bị thương, nội tâm đã chịu vết thương nghiêm trọng.

Không có truyền đáp lại.

"Tiền bối, đây cũng coi như là một khảo nghiệm đi?"

Diệp Thu Bạch lại cười cười nói:

Tiếng nói cực kỳ mê hoặc.

"Hiện tại ngươi có thể lựa chọn, tiếp tục tham gia khảo nghiệm cuối cùng hay là từ bỏ."

"Hơn nữa một khi khảo nghiệm bắt đầu, ngoại trừ bỏ mình, sẽ không có cơ hội rời khỏi khảo nghiệm."

Không tiếc hết thảy mọi giá!. . . . . .

Diệp Thu Bạch tiến vào khảo nghiệm thứ ba.

Bóng nam tử đã biến mất.

Giờ phút này, trường kiếm hư ảo trước mắt Diệp Thu Bạch tựa như trở nên càng ngưng thật thêm vài phần!

Chỉ nghe từ trong trường kiếm có tiếng nói vang lên.

"Người tham gia khảo nghiệm, chúc mừng ngươi thông qua khảo nghiệm thứ hai."

"Trước khi tiến vào khảo nghiệm cuối cùng ta cần phải nhắc nhở ngươi, sẽ có nguy hiểm đến sinh mệnh, hơn nữa một khi sử dụng ngoại lực sẽ mất đi tư cách nhận lấy truyền thừa."

Diệp Thu Bạch cảm thấy nhất định thanh kiếm này đã thấy hành động của hắn ở trong ảo cảnh nên mới nói.

Tiếng nói tiếp tục truyền đến.

Nhất định phải xây dựng mối quan hệ thật tốt với nhị sư tỷ.

Tưởng tượng đến đây, Mục Phù Sinh đột nhiên tỉnh táo, cảm thấy cần phải làm một chuyện.

Không đến lúc không ném nồi đến chỗ đại sư huynh thì sẽ ném cho ta chứ?

Nhưng mà Mục Phù Sinh đột nhiên lại giật mình, trong đầu có một ý tưởng nguy hiểm lóe lên.

Hắn đột nhiên hiểu được tâm tình của đại sư huynh. . . . . .

Đột nhiên Mục Phù Sinh nhìn về phía Diệp Thu Bạch, ánh mắt tràn ngập sự thương hại, đồng bệnh tương liên.

Sau đó Diệp Thu Bạch nói tiếp:

"Nếu đã tới nơi này rồi há có đạo lý rời khỏi?"

"Còn không có trải qua mà đã sợ hãi tử vong, không phải là chuyện mà một tên kiếm tu nên làm."

Tiếng nói mang theo sự tán thưởng từ trong kiếm truyền ra:

"Tuy rằng ngươi có hết thảy phẩm hạnh mà kiếm tu nên có, ngoại trừ chuyện trong ảo cảnh, nhưng ta cũng sẽ không bởi quý tài mà phá hư quy củ, hiểu rõ chưa?"

Diệp Thu Bạch chắc chắn chuyện trong ảo cảnh đạ bị đối phương ghi tạc . . . . .

"Bắt đầu đi tiền bối."

Diệp Thu Bạch vừa nói xong.

Bốn cây cột đá đột nhiên chấn động!

Tức khắc toàn bộ đảo nhỏ có truyền thừa của Kiếm Thần cũng bắt đầu chấn động.

Cũng trong khoảnh khắc này sóng gió nổi lên.

Trước ánh mắt kinh ngạc của Diệp Thu Bạch.

Ba cây cột đá thế mà hóa thành đan điền, kiếm đạo cùng với thân thể sau đó hợp lại.

Một người có diện mạo giống hệt Diệp Thu Bạch xuất hiện!

Đồng thời một cây cột đá cuối cùng cũng là bắt đầu thu nhỏ lại.

Hóa thành một thanh kiếm tương tự với Hỗn Nguyên Tiên Kiếm trong tay Diệp Thu Bạch.

Lúc này lại có tiếng nói truyền ra từ thanh kiếm hư ảo:

"Khảo nghiệm thứ ba, ngươi đánh bại hình chiếu trước mắt."

"Tuy chỉ là hình chiếu nhưng thực lực, kiếm đạo cùng với vũ khí đều được mô phỏng hoàn mỹ."

"Chỉ là hình chiếu sẽ có linh khí vô cùng vô tận."

Sắc mặt Diệp Thu Bạch có chút ngưng trọng.

Nếu mà thế này thì khảo nghiệm thứ ba thật sự có chút phiền toái.

Thay vì nói là đánh bại đối phương.

Không bằng nói là đánh bại chính mình.

Chuyện phát sinh với Diệp Thu Bạch cũng rơi vào trong mắt đám người Hồng Anh đám người, Tử Y, bốn vị trưởng lão Thánh Phù tông cùng với Tằng Quý Nguyên và Lại Thanh Vân.

"Phiền toái rồi."

Tử Y nhíu mày liễu nói:

"Một cửa này không chỉ có khảo nghiệm năng lực thực chiến của Diệp Thu Bạch mà còn khảo nghiệm thiên phú của Diệp Thu Bạch."

"Nếu không có đột phá trên cảnh giới hoặc là đột phá trên phương diện kinh nghiệm thực chiến thì sẽ bị đối phương tiêu hao đến chết, bởi vì đối phương có linh khí vô cùng vô tận. . . . . ."

Sắc mặt của Tằng Quý Nguyên cùng Lại Thanh Vân cũng trở nên ngưng trọng.

Bọn họ là kiếm tu.

Cũng hiểu rõ điều kiện lâm thời đột phá hà khắc như thế nào.

Đột phá trên cảnh giới.

Không chỉ có yêu cầu tâm cảnh củng cố mà còn không có chịu sự quấy nhiễu từ bên ngoài.

Huống hồ trong chiến đấu, dù có thể đột phá cảnh giới nhưng ai dám phân tâm mà đột phá?

Hơn nữa Diệp Thu Bạch đã đạt tới nửa bước Địa Tiên cảnh hướng lên trên nữa chính là Địa Tiên cảnh!y

Cũng không phải là đột phá một tiểu cảnh giới, là đột phá Trọc Tiên cảnh đến Địa Tiên cảnh.

Chính là vượt qua một đường ranh giới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận