Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1215 - Thanh Vân nhân quả, thân phận chi mê

. . . .

Nghe được lời Hỗn Nguyên Kiếm Chủ nói.

Suy nghĩ của Diệp Thu Bạch lập tức sáng tỏ.

Vì sao lúc ấy ở Thiên Kiếm Phong đạt được Thanh Vân Kiếm Chủ truyền thừa, kiếm chủ nói tới giới vực vĩ độ cao tìm hắn?

Khi đến giới vực vĩ độ cao lại không có nhân vật nào như Thanh Vân Kiếm Chủ.

Cho dù là thời kỳ thượng cổ cũng chưa từng ghi lại.

Theo lời Hỗn Nguyên Kiếm Chủ, Thanh Vân Kiếm Chủ thực tế chính là hai người.

Lời Thanh Vân Kiếm Chủ thực tế cũng không phải muốn hắn gặp Thanh Vân Kiếm Chủ mà là gặp Hỗn Nguyên Kiếm chủ.

Chính là ký ức cùng với thần hồn chủ đạo.

Đại biểu cho cuối cùng hai người sẽ có một trận chiến sinh tử...

"Hai người chúng ta tích lũy thiên phú, tu vi cùng với diễn sinh ra hết thảy cuối cùng đều sẽ hóa thành một, nhưng chỉ có duy một điểm không đồng thời kế thừa."

Điều này cũng tương đương với một người trong bọn họ sẽ hoàn toàn tiêu vong.

Thông qua bí pháp chia làm hai, đến cuối cùng phải dung hợp lần nữa.

Diệp Thu Bạch nhíu mày nói:

"Hiện tại ngươi đã hiểu, vậy ngươi cũng nên biết cuối cùng chúng ta sẽ hòa làm một thể."

Hỗn Nguyên Kiếm Chủ nhìn thanh Thanh Vân Kiếm trong tay Diệp Thu Bạch mà nhíu mày, có chút kinh ngạc:

Đây cũng là mục đích của Thanh Vân Kiếm Chủ.

Hỗn Nguyên Kiếm Chủ nhìn Diệp Thu Bạch, thản nhiên nói.

Nói cách khác, khi bọn họ đi đến bước cuối cùng, ký ức và thần hồn lạc ấn của một người sẽ bị xóa bỏ!

Nghe vậy, Hỗn Nguyên Kiếm Chủ khoát tay cười nhạt nói:

Nghe Hỗn Nguyên Kiếm Chủ nói, sắc mặt Diệp Thu Bạch trở nên cực kỳ ngưng trọng, mắt nhìn chằm chằm Hỗn Nguyên Kiếm Chủ, Thanh Vân Kiếm xuất hiện trong tay!

"Không cần lo lắng, ngươi bây giờ còn không đáng để ta ra tay."

"Thanh kiếm này quá cường đại, hẳn không phải vật thuộc về Phàm nhân giới..."

"Đối thủ là cường giả Thần Chủ cảnh, Diệp mỗ phải dùng hết tất cả mới có một đường sinh cơ."

Huống hồ bổn tọa còn không làm ra loại chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ.

"Huống hồ..."

Về phần thiên phú, năng lực tác chiến vượt biên của Diệp Thu Bạch?

Diệp Thu Bạch nhíu mày.

Diệp Thu Bạch thu hồi Thanh Vân Kiếm, lắc đầu bật cười:

"Đợi tu vi của ngươi đuổi kịp bổn tọa, chúng ta sẽ có một trận chiến."

Khi trở lại Ma Vương chủ thành.

Dứt lời hắn xoay người rời đi.

'Xem ta là ta có chút hẹp hòi."

"Nếu cuối cùng chúng ta dung hợp thành một thể, tự nhiên phải chờ cảnh giới của ngươi cao hơn một chút."

Hỗn Nguyên Kiếm Chủ là người đứng đầu một thế lực cấp Thần Chủ, chẳng lẽ hắn không biết chiến tích của Diệp Thu Bạch ở giới vực vĩ độ cao sao?

Đều mang Hỗn Nguyên Kiếm Thể, từ Thanh Vân Kiếm Chủ phân thành hai.

Hỗn Nguyên Kiếm Chủ tự nhiên có thiên phú yêu nghiệt, không phải cường giả Thần Chủ cảnh của các thế lực cấp Thần Chủ có thể so sánh.

Hỗn Nguyên Kiếm Chủ xoay người bước ra một bước, lập tức rời khỏi không gian này, chỉ để lại một câu lạnh nhạt.

Đổi vị trí suy nghĩ một chút, cho dù Diệp Thu Bạch đứng ở vị trí Hỗn Nguyên Kiếm Chủ cũng sẽ làm như vậy.

Dù cho bọn họ sẽ có một trận sinh tử chiến nhưng trong tình huống không có cừu oán sẽ không làm ra chuyện lấy cảnh giới cao áp đảo cảnh giới thấp.

Kiếm tu có sự kiêu ngạo của kiếm tu.

Đỗ Vân nhìn thoáng qua phía sau Diệp Thu Bạch, có chút sững sờ hỏi:

"Kiếm chủ đâu?"

Diệp Thu Bạch chỉ về phía sau cười nói:

"Hẳn là đã đi rồi."

Đỗ Vân: "..."

Đi cũng không nói một tiếng, nếu không phải bản thân không đủ thực lực, Đỗ Vân thật sự muốn cho Kiếm chủ hai cái tát...

Sau đó hắn cũng cáo từ rời khỏi.

Lúc này đám người Hồng Anh cũng tiến lên hỏi han ân cần, hỏi xem vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Diệp Thu Bạch cũng không giấu giếm mà nói rõ.

"Ừ, lão tiểu tử này còn rất biết điều."

Lục Trường Sinh cười gật đầu.

"Đã như vậy, tiền bối ta xin cáo từ."

Hạo Thiên Thần Chủ thấy vậy lập tức hiểu ý, cười khom người nói:

Lục Trường Sinh nhìn thoáng qua Hạo Thiên Thần Chủ.

Các đệ tử thấy thế đều lập tức yên tĩnh.

Ninh Trần Tâm bất đắc dĩ nói:

"Đây là cuộc chiến số mệnh của đại sư huynh, không ai có thể trợ giúp ngươi, chỉ có chính ngươi mới có thể giải quyết."

Diệp Thu Bạch cười nói:

"Không cần lo lắng, chuyện này vốn nên do ta tự giải quyết, hơn nữa ta cũng không cho rằng mình yếu hơn hắn."

Có thể trên phương diện thiên phú, Hỗn Nguyên Kiếm Chủ và Diệp Thu Bạch ngang nhau.

Nhưng Diệp Thu Bạch còn có một trải nghiệm mà Hỗn Nguyên Kiếm Chủ chưa từng trải qua.

Đó chính là có một vị sư tôn... Một vị sư tôn đến nay vẫn không cách nào nhìn thấu sâu cạn...

"Được rồi, dừng nói chuyện phiếm ở đây đi."

Lục Trường Sinh cùng tiên sinh đi ra từ trong điện.

Chủ yếu là do chuyện này quá mức khó tưởng tượng, phóng mắt toàn bộ lịch sử Phàm nhân giới cũng chưa từng xuất hiện qua...

Nếu bí mật này truyền ra ngoài, e là toàn bộ giới vực vĩ độ cao sẽ bị lật tung đi...

Thật không ngờ Hỗn Nguyên Kiếm Chủ thần bí kia lại cùng một thể với Diệp Thu Bạch?

Còn đám người Hạo Thiên Thần Chủ thì kinh hãi.

Mộ Tử Tình lo lắng nắm chặt bàn tay Diệp Thu Bạch.

Các sư huynh đệ nghe xong đều nhíu mày.

Đợi đến khi những người không liên quan rời đi Lục Trường Sinh mới nói:

"Hành trình kế tiếp đã định, đi tới Phàm nhân thôn."

"Dựa theo lời tiên sinh thì nơi đó có chỗ thích hợp cho các ngươi tu luyện."

Tiên sinh ở bên gật đầu nói:

"Không sai, cũng không phải nói thích hợp cho các ngươi tu luyện, mà là nơi ta giảng đạo lúc đó."

Nơi giảng đạo sao?

Đám người Diệp Thu Bạch hơi sửng sốt.

Tiên sinh là tồn tại có thể dạy các Nhân tổ, như vậy nơi giảng đạo mà hắn nói sẽ không tầm thường.

"Nơi đó lưu lại rất nhiều dấu vết cổ nhân tu luyện hoặc đột phá, hẳn là có tác dụng cho quá trình tu luyện của các ngươi."

"Đồng thời... Thôi, chờ các ngươi tới nơi đó tự nhiên sẽ biết."

Còn gây tò mò!

Lục Trường Sinh trợn trắng mắt, nói:

"Được rồi, xuất phát đi, chúng ta không có nhiều thời gian."

Dứt lời liền trực tiếp xé ra một khe không gian dẫn đầu tiến vào trong.

Tiểu Hắc là người cuối cùng bước vào, hình như thấy được sự do dự của Tiểu Hắc.

Ma Hân Hân cười nói:

"Không có việc gì đâu ca, trùng kiến Ma Vương Vực cùng với thực thi quy củ sẽ do ta giám sát, huống hồ ngươi còn cần tìm được phần hồn phách còn lại, như vậy huyết mạch chi lực của ngươi mới có thể chân chính thức tỉnh.

Tiểu Hắc muốn hỏi gì đó nhưng Ma Hân Hân tiếp tục nói:

"Ta biết ngươi muốn hỏi chuyện gì, sau khi ngươi dung hợp đủ hồn phách sẽ biết tất cả."

Nghe đến đây, Tiểu Hắc gật gật đầu:

"Vất vả cho ngươi rồi."

Ma Hân Hân lắc đầu.

Nàng nhìn Tiểu Hắc tiến vào trong, cho đến khi khe hở không gian khép lại mới thở dài nói:

"Hiện tại nói cho ca biết thân phận thật sự, e là ngươi sẽ không chịu nổi... Chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận