Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1292 - Tiểu viện chữ Thiên số ba

Hiện nay Hồng Anh và Ninh Trần Tâm phát triển Thanh Tiêu học viện, trong thời gian ba năm toàn diện nâng cao thực lực Thanh Tiêu học viện.

Nhưng rốt cuộc vì nền tảng Phàm nhân giới quá kém, muốn khôi phục đến độ cao thời kỳ thượng cổ trong một đoạn thời gian vẫn có chút khó khăn.

Đến lúc Thanh Tiêu học viện tiến hành thi đấu, không thể thiếu sự giúp đỡ của mấy người Diệp Thu Bạch.

Lúc nghe được lời này, Đàm Tông Chiếu hơi sửng sốt nhưng nghĩ chút vẫn gật đầu nói:

"Điểm này ta sẽ tận lực tranh thủ với sư tôn, bất quá vấn đề không lớn, dù sao Hỗn Linh học viện có rất nhiều thiên kiêu, các ngươi không muốn đại diện tham gia thi đấu cũng có thể tìm được người bổ khuyết."

Tất cả Tiểu Hắc đều gật đầu.

Sau đó mấy người đều bắt đầu tu luyện.

Chỉ có Mục Phù Sinh đang không ngừng hỏi thăm Đàm Tông Chiếu về một ít thế lực cần chú ý ở Hỗn Độn Giới cùng với vài chuyện trong Hỗn Linh học viện.

Mục Phù Sinh hận không thể thổ lộ với Đàm Tông Chiếu nhưng vẫn nhịn xuống, cười khoát tay áo nói:

"Bất quá ta luôn cảm giác Mục huynh chưa từng bộc lộ ra thực lực chân thật, mỗi một lần chiến đấu trông có vẻ dùng hết toàn lực nhưng trong tiềm thức cứ cảm giác ngươi còn ẩn giấu gì đó."

Ông trời ơi, thật sự muốn khóc!

Nghe vậy, Đàm Tông Chiếu tò mò đánh giá Mục Phù Sinh, hỏi:

Trải qua mấy ngày ở chung, Đàm Tông Chiếu cũng hiểu được vị trí của Mục Phù Sinh trong đám sư huynh đệ bọn họ.

"Trong chiến đấu mà không toàn lực ứng phó, chờ bị giết sao? Ta có thiên phú không cao cho nên mới đảm đương thân phận tìm hiểu tin tức đây."

Sau khi nói chuyện xong, Đàm Tông Chiếu cười nói:

Không thể không nói, nhãn lực Đàm Tông Chiếu khiến Mục Phù Sinh cả kinh.

Còn Mục Phù Sinh thì sửng sốt.

"Mục huynh, ngươi không cảm thấy mệt sao?"

"Không nghiêm trọng như ngươi nói, các sư huynh đều phải tu luyện, không có thời gian tìm hiểu những chuyện này nên để ta làm."

Đàm Tông Chiếu hoài nghi liếc Mục Phù Sinh một cái, nhưng cũng không nói gì nữa. ...

Cuối cùng cũng có người hiểu được lòng ta!

Từ Phàm nhân giới đến Hỗn Độn giới mất thời gian gần hai mươi ngày.

Hắn lập tức lắc đầu phủ định:

"Vậy sao?"

Hỗn Linh học viện phân bộ rộng lớn như mấy phương thành trì hoàng triều Phàm nhân giới gộp lại.

Hỗn Linh học viện chính là học viện xếp hạng thứ nhất ở Thiên Cơ đại lục, đồng thời cũng là một trong những thế lực cường đại nhất toàn bộ Thiên Cơ đại lục.

Đương nhiên tất cả đều được Đàm Tông Chiếu giới thiệu.

Hỗn Độn giới cũng không có chia thành ba vĩ độ như Phàm nhân giới mà chia thành bốn khối đại lục.

Trông chẳng có vẻ kinh ngạc, kinh hỉ gì cả.

Khi đến Hỗn Độn giới, Đàm Tông Chiếu liền dẫn mọi người đi thẳng tới Hỗn Linh học viện.

Ngươi muốn nói tới tiên khí sao... Còn có nơi nào mà tiên khí ngưng thực hơn Trường Sinh giới? Hơn nữa phẩm chất cao hơn không biết bao nhiêu lần.

Bất quá thật sự là không lọt mắt.

Đàm Tông Chiếu có chút buồn bực, chẳng lẽ những điểm này còn không lọt vào mắt bọn họ?

Thương Huyền đại lục, Thanh Minh đại lục, Ma Thú đại lục cùng với Thiên Cơ đại lục mà Hỗn Linh học viện tọa lạc.

Chỉ thấy Đàm Tông Chiếu hơi hất cằm, đắc ý nói:

"Thế nào, nội tình Hỗn Linh học viện chúng ta, độ ngưng thực của tiên khí, nhiều dị thú như vậy cùng với bầu không khí luận bàn này..."

Nào biết, sắc mặt đám người Tiểu Hắc lại không chút thay đổi.

Đám người Diệp Thu Bạch quan sát tình huống có thể xác định điểm này.

Trên bầu trời có dị thú qua lại, trên lưng những dị thú có cường giả với thực lực sâu không lường được ngồi đó.

Khắp nơi đều có thể nhìn thấy có người đang luận bàn, tiên khí sôi trào.

Đồng thời bên trong nồng đậm tiên khí, không biết tiên khí ngưng thực hơn Phàm nhân giới bao nhiêu lần.

Dị thú... Trong Trường Sinh Giới có Tương Liễu, Cốt Dực Xà Hổ, Chúc Cửu âm, Hoàng Thiên tỷ, cây liễu tiền bối cùng với Côn Bằng vừa mới thu...

Về phần không khí luận bàn...

Trong đầu đám người Tiểu Hắc không khỏi nhớ tới cảnh tượng mỗi ngày Liễu thúc bị sư tôn xem như bao cát mà đánh.

Ừm...

Quên đi, loại chuyện không lộ mặt này không nên nói tới.

Tránh cho Liễu thúc lại câm nín.

Đàm Tông Chiếu nói: "Dẫn các ngươi đến gặp sư tôn ta, sau đó sẽ dẫn các ngươi đi làm thủ tục trở thành học viên."

Sư tôn Đàm Tông Chiếu là đại trưởng lão của Hỗn Linh học viện.

Khu tiểu viện của đại trưởng lão giống như thế ngoại đào nguyên, tiên khí nồng đậm đến mức hình thành sương mù, phiêu đãng chung quanh.

"Gia nhập Hỗn Linh học viện là Đàm huynh mời, chúng ta vì trả nhân tình mới gia nhập."

Lúc này, Tiểu Hắc không ti tiện không siểm nịnh nói:

Không ai muốn làm việc vô ích như vậy.

Cung cấp tài nguyên cho các ngươi tu luyện nhưng các ngươi lại không xuất lực.

"Có thiên phú bực này, trúng cử Lục Giới học viện rất bình thường, nhưng các ngươi lại không muốn đại biểu học viện xuất chiến, ngược lại còn muốn lấy danh nghĩa học viện khác tham gia, điều này đối với Hỗn Linh học viện mà nói không quá công bằng."

Đại trưởng lão híp mắt nhìn đám người Tiểu Hắc, nói tiếp:

"Lão phu cũng đã nghe nói chuyện về các ngươi, tầm mắt của đồ nhi lão phu khá cao, có thể khiến cho hắn tôn sùng như thế, hơn nữa phí nhiều sức lực mời các ngươi đến đã đủ chứng minh các ngươi bất phàm, cũng không cần phải kiểm nghiệm các ngươi nữa."

Mấy người Diệp Thu Bạch nhìn nhau.

Lão già này có chút thú vị.

Trong tình huống bình thường, cường giả đều thích khảo nghiệm đối phương trước.

"Hơn nữa người được đặc tuyển vào học viện như các ngươi sẽ khiến rất nhiều người không phục, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người kiểm nghiệm thực lực của các ngươi."

Trong Hỗn Linh học viện, ba năm mới có thể tuyển học viên một lần, hơn nữa mỗi một lần đều cực kỳ nghiêm khắc.

Chỉ trăm người trong mấy chục vạn người có thể gia nhập học viện.

Đặc tuyển như đám người Tiểu Hắc tự nhiên sẽ làm cho vô số người khó chịu.

"Gọi các ngươi tới, thứ nhất là vì gặp các ngươi, thứ hai, lão phu cũng muốn hỏi các ngươi có thể mang đến cho Hỗn Linh học viện điều gì."

Giờ phút này lão giả đã đứng dậy nhìn đám người Tiểu Hắc, hắn nói:

Đàm Tông Chiếu đẩy cửa ra dẫn đám người Tiểu Hắc đi vào.

"Đều vào đi."

Khi mọi người đi tới ngoài tiểu viện, lão giả liền nói:

Một lão giả cầm phất trần khoanh chân ngồi dưới cây đào.

Ba cây đào, một con đường đá xanh vô cùng đơn giản cùng với ngôi nhà đá.

"Nói như vậy, các ngươi cảm thấy Hỗn Linh học viện chúng ta đang cầu xin các ngươi?"

Đại trưởng lão nhìn chằm chằm Tiểu Hắc.

Chỉ nghe Tiểu Hắc cười cười nói:

"Theo nhu cầu, chúng ta mượn Hỗn Linh học viện hạ cánh ở Hỗn Độn Giới, mà các ngươi đang đánh cược tương lai của chúng ta."

"Hay cho một câu theo nhu cầu!"

Đại trưởng lão gật đầu:

"Đã như vậy hãy để ta kiến thức giá trị tương lai của các ngươi đi."

Dứt lời hắn liền khoát tay áo, ý bảo bọn họ có thể đi.

Thấy vậy Đàm Tông Chiếu liền mang theo bọn họ rời khỏi tiểu viện.

Sau đó Đàm Tông Chiếu mang theo bọn họ tới một chỗ tiểu viện khác, cười nói:

"Nơi này là chỗ ở của đệ tử nội viện, các ngươi thuộc về tiểu viện chữ Thiên số ba, được cung cấp tài nguyên và có tiên khí tốt hơn các tiểu viện bậc khác."

"Chỗ ở của đệ tử nội viện chia thành Thiên Địa Huyền Hoàng, trong đó chữ Thiên có ba mươi chín tiểu viện."

"Bất quá cần nhắc nhở các ngươi, nếu có người tìm các ngươi khiêu chiến và đánh bại các ngươi, các ngươi liền phải đổi nơi ở với đối phương."

Nói tới đây, Đàm Tông Chiếu không khỏi nở nụ cười xấu xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận