Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 930 - Nếu không ta đưa vị trí chủ nhân Tiên Cung cung cho ngươi?

. . . .

Ảo trận cũng sẽ không gây ra tổn thương thực chất.

Chỉ là từng chút một thẩm thấu vào tâm cảnh, làm tâm cảnh tan rã.

Thể chất của Phương Khung phối hợp Thánh Trận Ngục Thể Công lại có thể trực tiếp hấp thu trận pháp chi linh.

Đương nhiên.

Nếu như trong trận pháp bị người có tâm thiết lập phản phệ hoặc thủ đoạn nào khác để bảo hộ trận pháp.

Thì với thực lực hiện giờ của Phương Khung e là không có cách nào nhẹ nhàng hấp thu.

Chẳng qua ảo trận ở Tiên Duyên Thông Thiên Sơn này tựa như là người bày trận cố ý lơ là.

Chỉ thấy Tiên Đế nhìn chằm chằm Lục Trường Sinh, nói:

"Không phải nha."

Xem xong, sắc mặt Tiên Đế không còn có sự nhẹ nhàng thoải mái, vân đạm phong khinh như trước, không còn bộ dạng giống như nắm giữ hết thảy trong lòng bàn tay.

Lục Trường Sinh buông tay, lắc đầu nói:

Thời điểm Phương Khung hấp thu hơi thở trận pháp thì cảnh tượng và những tiếng gào rống thê lương xung quanh đều chậm rão biến mất.

Tuy rằng nhìn vẻ mặt Lục Trường Sinh không giống như là đang nói dối.

Một trận pháp cấp cao và quy mô lớn thế này mà lại không có thiết lập phản phệ cùng với thủ đoạn bảo hộ.

Đúng là không thể nói do Lục Trường Sinh dạy.

Một màn này tự nhiên cũng rơi vào trong cảm ứng của Tiên Đế cùng Lục Trường Sinh.

Có lẽ người bày trận giả cũng chưa từng nghĩ tới có người có thể phá vỡ trận pháp, dùng một loại phương thức khác để thông qua cửa này đi.

"Loại phương thức tu luyện này là ngươi dạy cho hắn?"

Không phải Lục Trường Sinh thì ai dạy?

Thay thế là một gương mặt tràn ngập sự ngưng trọng.

Liên tưởng đến trước đó Lục Trường Sinh đột nhiên chú ý Phương Khung.

Chính là do hệ thống cung cấp công pháp, sau đó Lục Trường Sinh giúp nó chuyển giao mà thôi.

Nhưng mà làm sao Tiên Đế có thể tin được chứ?

Sau đó đúng bệnh hốt thuốc, hoàn toàn thay đổi con đường tu luyện của Phương Khung.

Nếu Lục Trường Sinh quyết định thu đồ.

Tạo Hóa Trận Linh Thể cùng với công pháp phù hợp là Thánh Trận Ngục Thể Công, đều là những thứ chỉ tồn tại trong cổ tịch, vì sao ngươi lại có được?"

Tuy rằng bản thân Tiên Đế hắn cũng nhìn ra Phương Khung có chỗ bất phàm chỗ, muốn thu làm đồ đệ.

"Ta thật sự không biết."

Sau khi Phương Khung không cách nào kiên trì nữa liền thu làm đồ đệ.

"Thôi, mỗi người đều có bí mật của mình, ta cũng không có tư cách đi hỏi."

Tiên Đế nghe xong, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Vẫn là câu trả lời cũ.

Nhưng mà không có nhìn ra Phương Khung còn có thiên phú thế này!

Thánh Trận Ngục Thể Công chính là do một vị đại năng thượng có được Tạo Hóa Trận Linh Thể biên soạn ra tới.

Nhưng mà trong cổ tịch ghi chép sau sách khi vị đại năng kia vẫn lạc thì truyền thừa hoàn toàn biến mất.

Lục Trường Sinh vẫn lắc đầu:

Tự nhiên là ban đầu hắn đã nhìn ra chỗ bất phàm của Phương Khung!

"Ngươi đến tột cùng là ai?

Tiên Đế nhìn chằm chằm Lục Trường Sinh, tựa như muốn nhìn cho thấu.

Phải biết rằng, với tầm mắt của Tiên Đế, nhìn thế nào cũng không ra con đường tu luyện của Phương Khung khi hắn bái Lục Trường Sinh làm sư phụ?

Lục Trường Sinh: ". . . . . ."

Sao mà làm như là ta đang nói dối vậy?

Thời buổi này kỳ quái, nói thật mà người ta không chịu tin!

"Nếu ngươi có được truyền thừa này, cũng có thể thuyết minh thân phận của ngươi không đơn giản."

Đột nhiên, Tiên Đế nhìn chằm chằm Lục Trường Sinh rồi cười, trông nụ cười có chút quỷ dị.

"Ta thật sự càng muốn kéo ngươi gia nhập Tiên Cung hơn."

Lục Trường Sinh trực tiếp xua tay:

"Từ bỏ đi, không có khả năng."

"Ngươi cần điều kiện gì mới đáp ứng?"

"Chờ ta thoái vị, ngươi chừa cho ta một vị trí, ta cũng muốn trải nghiệm sinh hoạt như thế."

Tiên Đế cười.

Nghĩ đến đây.

Tiên Đế cũng đột nhiên cảm thấy quang cảnh đó hình như rất đẹp, hơn nữa rất nhẹ nhàng, không cần suy nghĩ đến chuyện ngươi lừa ta gạt.

Dựa nghĩ đến cảnh tượng như lời Lục Trường Sinh nói.

Bất quá. . . . . .

"Chỉ cần là người đều không thể vô dục vô cầu, rốt cuộc ngươi đang theo đuổi cái gì?"

Lục Trường Sinh cười:

"Trường sinh cùng với. . . . . . Buổi sáng liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy ánh nắng ấm áp từ khe cửa sổ chiếu vào, đẩy cửa sổ ra có thể nhìn thấy một màu xanh mướt, gió ấm, sinh hoạt an nhàn nha."

Nghe đến đây, Tiên Đế hơi sửng sốt.

Trường sinh thật sự là một mong muốn cơ bản của người tu đạo.

Người nào tu đạo mà không cầu trường sinh?

Nhưng mà những điều phía sau không phải là những điều rất bình thường sao?

Thậm chí còn bình thường đến mức bọn họ chẳng bao giờ chú ý, để tâm đến.

Dù sao đôi khi nếu ở trong một hoàn cảnh quá lâu liền sẽ quên mất phong cảnh xung quanh.

Cả vị trí chủ nhân Tiên Cung cung mà vạn người tha thiết đều không dụ hoặc được. . . . . .

Lần đầu đụng tới quái nhân như Lục Trường Sinh hắn cũng cảm thấy cạn lời.

Tiên Đế: ". . . . . ."

"Vậy càng không được."

"Nếu không thì ta đưa cho ngươi vị trí chủ nhân Tiên Cung cung, thoái vị làm thái thượng trưởng lão?"

"Điều kiện gì cũng không được."

Lục Trường Sinh nghe xong dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Tiên Đế, nói:

"Ngươi đừng có đến, đến lại phải thêm một bộ chén đũa."

Càng quan trọng hơn là còn sẽ mang đến một đống nhân quả.

Tiên Đế: ". . . . . .". . . . . .

Cứ như vậy, thời gian trăm ngày trôi qua.

Phương Khung nhìn thấy cảnh tượng chung quanh đã hoàn toàn biến mất.

Nhưng mà ảo cảnh vẫn còn tồn tại.

Ảo cảnh chi linh quá mức khổng lồ.

Phương Khung đã điên cuồng hấp thu suối một trăm ngày, Thánh Trận Ngục Thể Công bước vào tầng thứ hai, huyết cơ!

Đồng thời cảnh giới cũng tiến bộ vượt bậc.

Mốt bước tiến vào Thiên Tiên cảnh trung kỳ!

Bất quá, điều khiến cho Phương Khung cảm thấy ngoài ý muốn nhất chính là hấp thu ảo trận chi linh, trên thân thể hắn bắt đầu xuất hiện hơi thở của ảo trận.

Nói cách khác, chỉ cần hắn dùng thân thể tiến hành công kích sẽ có thể làm cho đối thủ tiến vào trong ảo cảnh, tâm cảnh bị ảnh hưởng.

Đây là chuyện rất khủng bố.

Nhưng mà có thể kéo dài bao lâu, mức độ ảnh hưởng như thế nào, còn có thể dùng theo cách nào khác không thì cần phải chờ nếm thử mới biết được.

Sau khi đạt tới một bước này.

Phương Khung liền đình chỉ hấp thu, nhìn đường núi sương mù xuất hiện trở lại liền tiếp tục cất bước tiến về phía trước.

Ăn nhiều thì nhai không hết.

Mất đi ảo cảnh, Phương Khung nhanh chóng đi hết con đường lên tới đỉnh núi.

Trước mắt là một cái hồ có mây mù lượn lờ bên trên.

Nước hồ trong vắt nhưng hình như tràn ngập tiên khí cùng với quy tắc chi lực của không gian này.

"Nơi này chính là Tiên Duyên Thiên Trì. . . . . ."

Chỉ là khi hắn muốn tới gần Thiên Trì thì lại có một lá chắn vô hình ngăn cản trước mặt.

Hẳn là phải đợi những người đang ở trên đường núi thông qua hoặc là đào thải xong hết mới bắt đầu.

Nhìn chung quanh không một bóng người.

Phương Khung nhún vai khoanh chân ngồi xuống.

Dứt khoát bắt đầu nghiên cứu lực lượng ảo trận mới vừa thu hoạch được. . . . . . .

Lại thêm mười ngày qua đi.

Ninh Trần Tâm là người tiếp theo xuất hiện sau Phương Khung.

Tu luyện Nho đạo, tu tâm vốn trọng hơn cả trọng.

Ninh Trần Tâm xuất hiện cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn.

Sau đó là Dương Phong!

Dương Phong nhìn thấy Phương Khung đang tu luyện cùng với Ninh Trần Tâm đang canh giữ bên cạnh thì khẽ cau mày.

Ngay sau đó là Diệp Thu Bạch, Mục Phù Sinh.

Tiếp đến nữa là Khâu Tĩnh, Hàn Lộ, Phần Viêm.

Người cuối cùng đi ra lại khiến cho người Thảo Đường cảm thấy ngoài ý muốn.

Chính là Tiểu Hắc. . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận