Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1295 - Vả mặt tới quá nhanh……

Trong Luyện Thiên Tháp, tất cả mọi người đều đắm chìm trong tu luyện, sắc mặt mỗi người tất cả đều đỏ bừng, thậm chí quần áo trên thân phần lớn người cũng bị đốt cháy, lộ ra thân thể đã bị đốt đến đỏ bừng.

Nhưng chỉ có Tiểu Hắc giống như quái thai, cái rắm cũng không có, ngay cả mồ hôi đều không chảy một giọt, không nhanh không chậm tiến sâu.

Không thể không nói Luyện Thiên Tháp này là một chỗ rất thích hợp với hắn.

Bên trong đó một tia hỏa diễm bản nguyên, Tiểu Hắc rèn luyện nhục thân sâu hơn, từng sợi cơ bắp, từng bó cơ đều có thể được tôi luyện!

Đồng thời loại hoa văn thứ của Vạn Cổ Ma Thể cũng được tăng cường.

Chỉ là tu luyện ở tầng thứ hai tháp có tác dụng không quá rõ ràng, chỉ có thể tiếp tục xuống dưới.

Mỗi khi hạ xuống một tầng tháp, sóng lửa màu đỏ trong không khí càng nồng đậm hơn.

Đồng thời mỗi khi xuống một tầng, số người tu luyện chung quanh cũng sẽ giảm nhiều.

"Không đúng nha, dù người của tiểu viện chữ Huyền hay tiểu viện chữ Địa ít nhiều gì phải có ấn tượng chứ?"

Tấm bia đá xếp hạng bên ngoài chỉ ghi ba mươi cái tên.

Khi người nơi này nhìn thấy Tiểu Hắc sắc mặt vân đạm phong khinh tiếp tục đi xuống, biểu tình đều hơi sửng sốt.

Mọi người nghi hoặc xen lẫn kinh hãi nhìn theo bóng Tiểu Hắc, đợi đến khi Tiểu Hắc tiến vào tầng tiếp theo, biến mất khỏi tầm mất mới ngừng thảo luận tiếp tục tu luyện. ...

Bất quá đến tầng mười mà Tiểu Hắc vẫn không cảm thấy hiệu quả quá lớn.

Bên ngoài có đệ tử nội viện cùng với một ít đệ tử ngoại viện tụ tập. Bất quá cũng có một bộ phận nhỏ người tụ tập ở trước tấm bia đá xếp hạng.

Thời điểm đến tầng thứ mười, so với tầng thứ nhất có mấy trăm người thì tới đây cũng chỉ còn tám mươi mấy người.

Hiện tại người thứ ba mươi chính là đệ tử nội viện chữ Thiên số hai mươi, tu vi của hắn cũng ở Thần Chủ cảnh trung kỳ.

Khi đến tầng hai mươi, nơi này chỉ còn có hơn bốn mươi người.

Có thể tưởng tượng, để xuống hết chín mươi chín tầng tháp thì thân thể phải đạt tới trình độ thế nào.

"Chẳng lẽ là sư huynh tiểu viện chữ Thiên? Bất quá tiểu viện chữ Thiên cũng không tới mức không lộ mặt bao giờ nha!"

"Cho dù là thật sự có thực lực, cũng không có khả năng lần đầu tiên tiến vào Luyện Thiên Tháp liền xuất hiện trên bảng đi?"

"Tầng thứ hai mươi cũng không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ sợ là sư huynh chữ Huyền trở lên từ nội viện, thậm chí là chữ Địa đi?"

"Nhưng hình như thể tu kia có chút thực lực, lần đầu tiên tiến vào bên trong Luyện Thiên Tháp đã có thể chống đỡ được một canh giờ."

Kỷ lục là ở tầng bốn mươi mốt.

Mặc dù biết những học viên đặc tuyển không cách nào chen chân tiến vào bảng xếp hạng trong lần đầu, bất quá khi đi ngang qua bia đá vẫn sẽ dừng lại tò mò nhìn một lát.

"Chuyện này chúng ta bí mật nói với nhau là được rồi, không nên lớn tiếng ồn ào bên ngoài, ngươi không sợ bị các trưởng lão nghe được sao."

Quả nhiên, có người nghe xong hừ lạnh.

Nữ tử còn kém không nói hai chữ hạ tiện...

Có từng nhóm người đang tụ tập thảo luận.

Thực lực cùng danh vọng của hai người chênh lệch cũng không lớn.

"Ta nghĩ sắp đến cực hạn rồi, chuẩn bị ra."

Nói tới đây, nữ tử đột nhiên ngẩn người, nói:

"Không đúng, hiện tại hắn đang trùng kích Luyện Thiên Tháp tầng thứ hai mươi mốt..."

Cho nên mưu kế bôi nhọ danh tiếng tầm thường này rất có thể sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.

Hơn nữa tiếng nói chyện rất lớn, giống như cố ý để cho tất cả mọi người nghe thấy.

Nam tử cười cười, không chút hoang mang thưởng thức một ngụm trà thơm rồi nói:

"Nhị trưởng lão sẽ không tự mình ra sân làm mấy chuyện không mặt không da này, hẳn là do những đệ tử phía dưới hắn hành động.

Hiện giờ Hỗn Linh học viện thiếu một vị phó viện trưởng, đại trưởng lão và nhị trưởng lão đang là người cạnh tranh.

"Những người kia do đại trưởng lão đặc tuyển gia nhập, nếu như đại trưởng lão cứ thiên vị như thế, e là vị trí phó viện trưởng không tới phiên hắn!"

"Nhị trưởng lão lại làm mấy chuyện này, chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ, thiếu khí phách cường giả sao?"

"Trong giai đoạn cạnh tranh vị trí phó viện trưởng mà có mấy lời bàn tán thế này, đối với đại trưởng lão mà nói không quá tốt!"

Trong một góc có một nam một nữ đang ngồi trên đất, trước mặt bày một cái bàn gỗ nhỏ, hương trà thơm từ khe hở nắp chén bay ra.

"Chẳng lẽ là Hà Tương Vọng phân phó thuộc hạ của hắn làm?"

Đàm Tông Chiếu không khỏi bất đắc dĩ cười gọi nữ tử.

"Ngươi nha, có đôi khi động não một chút, không cần cả ngày đắm chìm luận bàn với người khác."

Một trong những người đi theo Hà Tương Vọng là ai? Là Lương Khanh của tiểu viện chữ Thiên số năm đúng không, mà hôm nay Lương Khanh đã chặn đường bọn Hắc huynh ở tiểu viện chữ Thiên số ba.

Dấu vết quá mức rõ ràng, người sáng suốt chỉ cần cẩn thận suy nghĩ iền có thể nhận ra. Bất quá...

Lúc nói tới đây, hai mắt Đàm Tông Chiếu híp lại, ánh mắt trở nên nguy hiểm.

"Chắc chắn nhị trưởng lão cũng biết tình huống này, nếu tùy ý để chuyện này phát sinh, vậy có nghĩa là nhị trưởng lão cũng đồng ý cách làm của bọn họ..."

Nữ tử hơi sững sờ hỏi:

"Vậy nên làm cái gì bây giờ? Chúng ta phải ra tay sao?"

Đàm Tông Chiếu lại lắc đầu, nhìn về phía Luyện Thiên Tháp cười nói:

"Không cần, loại thủ đoạn nhỏ này chung quy không lên được mặt bàn... Huống hồ muốn thủ đoạt này đạt được kết quả thì điều kiện tiên quyết là thiên phú và thực lực của đám Hắc huynh yếu, ta đã nhìn lầm người."

Hắn mới thổi phồng bản thân nói Tiểu Hắc không kém mình nhiều lắm, mới vừa nói xong liền mất mặt...

Cái này... Chênh lệch cũng quá lớn đi...

Chỉ thấy vẻ mặt Đàm Tông Chiếu dở khóc dở cười, chút khó xử.

Nữ tử cũng nhận được truyền âm, sau đó không khỏi nhìn sang Đàm Tông Chiếu.

Có thể nói là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.

Đáng tiếc sau đó Đàm Tông Chiếu cũng không xông pha Luyện Thiên Tháp nữa, nếu không vị trí thứ nhất này có thể còn chưa tới phiên Hà Tương Vọng.

"Bọn họ không thành vấn đề."

Đàm Tông Chiếu tự tin cười nói:

"Ít nhất cũng không kém ta nhiều lắm."

Nữ tử cũng cười to: "Ngươi xem trọng hắn như vậy, ta cũng không nhịn được mà muốn luận bàn với hắn!"

Nghe vậy, Đàm Tông Chiếu bật cười:

"Tính cách hai người rất phù hợp, Hắc huynh cũng là một kẻ cuồng chiến đấu."

Đúng lúc này Đàm Tông Chiếu nhận được truyền âm.

Kỷ lục này đã không bị phá vỡ trong một thời gian dài.

Đàm Tông Chiếu cũng kiên trì suốt thời gian hai ngày ở Luyện Thiên Tháp mà không trải qua thích ứng khu vực bên ngoài, đồng thời cũng tới tầng thứ ba mươi mốt.

"Tuy rằng bọn họ không có thích ứng khu vực ngoại vi mà đã kiên trì một canh giờ, xem như thiên tư trác tuyệt, thế nhưng trong tình huống nghị luận thế này, khuyết điểm của bọn họ sẽ bị phóng đại vô hạn, chỉ chống đỡ một canh giờ là không đủ, có lẽ phải đạt tới kỷ lục của ngươi lúc đó mới được."

Nữ tử lại khó hiểu nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận