Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1357 - Xung đột!

"Vị này chính là Thái tử điện hạ của Cửu Long thần triều phải không?"

Hoang Mãng Tử đứng giữa không trung, cúi đầu nhìn Thái tử, cười lạnh nói:

"Dẫn theo trưởng bối?"

Nói đến đây, Hoang Mãng Tử giang hai tay.

Nhất thời người phía sau hắn cùng với người bên cạnh đều bộc phát khí tức hùng hậu!

Từng luồng cát vàng bắt đầu xuất hiện, giống như có bão cát quét quanh tửu lâu.

Chỉ cần người trong tửu lâu hành động thiếu suy nghĩ, bão cát sẽ xé tòa tửu lâu cùng với người trong tửu lâu thành mảnh nhỏ.

Sắc mặt mọi người đều trở nên ngưng trọng.

Hoang Mãng Tử nhìn đám người sắc mặt ngưng trọng mà trào phúng một tiếng, nghiêng người làm tư thế mời.

Sắc mặt đám người Hoang Mãng Tử trầm xuống.

Đây cũng là nguyên nhân Hoang binh đoàn cuồng vọng như thế.

"Không cần thiết, rượu và thịt của các ngươi vốn ít, không cần phải chuẩn bị cho chúng ta, nên để lại dùng đi."

Nhưng nếu ở trong hoang mạc thì những thế lực này chính là địa đầu xà, dù sao nơi này không có thế lực khác đóng quân, muốn viện trợ cũng cần một ít thời gian.

Huyền Minh thánh tử đang ám chỉ tài nguyên của bọn họ ít ỏi.

Hoang Mãng Tử nói cũng không sai.

Rượu và thịt ở đây đương nhiên không phải thật sự là rượu thịt.

Hơn nữa hoàn cảnh nơi này phức tạp như thế, cho dù có viện trợ thì đối phương cũng có thể lợi dụng ưu thế hoàn cảnh tạo ra phiền toái cực lớn cho các thế lực bên ngoài.

Nếu như những thế lực lớn này rời khỏi hoang mạc, đi tới địa giới của bọn họ, bọn họ căn bản không sợ hãi gì cả, đối với bọn họ, những thế lực trong hoang mạc này chẳng ra làm sao.

Lúc này Huyền Minh thánh tử, cười nói:

Hoang Mãng Tử nhíu mày.

"Thế nào, các vị thanh niên tài tuấn có muốn dời bước địa phương của ta hay không, rượu thịt đều đã chuẩn bị tốt, cũng không thể lãng phí."

"Nói như vậy, các ngươi thật sự không nể mặt lão tử sao?"

Một phương thế lực cường hào sẽ thiếu mấy vật phàm tục này?

Là một câu trào phúng trần trụi.

Đây chính là uy áp của cường giả Bán Thần hậu kỳ!

Nhất thời có một cỗ uy áp mãnh liệt phủ xuống cả tòa tửu lâu!

"Tiền bối khi nhục tiểu bối chúng ta những thế này, có phải đang tổn hại mặt mũi Hoang bình đoàn?"

"Tốt lắm, ta ngược lại muốn xem xương cốt các ngươi cứng tới mức nào."

"Ha ha ha ha!"

"Không có đáp lại, tự nhiên chính là không nể mặt."

Trong ánh mắt hắn tràn ngập sự tham lam, không hề che giấu, liếm liếm môi, cười dâm đãng nói:

"Không ngờ đệ nhất mỹ nhân Hỗn Độn Giới chúng ta cũng tới đây."

Đột nhiên Hoang Mãng Tử cười ha ha.

Nói tới đây, Hoang Mãng Tử khép hai bàn tay lại.

"Mặt mũi? A, đối với chúng ta mà nói, đồ chơi này đáng..."

Vừa nói, ánh mắt vừa Hoang Mãng Tử vừa nhìn về phía âm thanh truyền tới, khi ánh mắt rơi vào trên người Cửu Bạch Lộ, nhất thời dán chặt!

Không chỉ Hoang Mãng Tử, tất cả người thế lực hoang mạc đều trợn tròn mắt.

Đồng tử của đám thiên kiêu co rụt lại, ngay cả thân thể cũng bị ép trầm xuống.

Lúc này, một giọng nữ lạnh nhạt truyền ra:

Ngay cả đám người Tiểu Hắc cũng không khỏi ngưng trọng.

Hoang Mãng Tử làm đoàn trưởng Hoang binh đoàn, tự nhiên có thực lực.

"Bằng không mỹ nhân theo chúng ta tham gia yến tiệc, những người khác không đi cũng không sao cả."

Cửu Bạch Lộ thản nhiên nhìn về phía Hoang Mãng Tử, còn chưa kịp nói gì thì Huyền Minh thánh tử và Tiểu Hắc đã đồng thời nói:

"Không được."

Huyền Minh thánh tử ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía đám người Tiểu Hắc.

"Thánh tử điện hạ thật sự là kẻ si tình, ta đã sớm nghe nói ngươi một mực truy cầu Cửu Bạch Lộ, điều này có thể lý giải, còn các ngươi thế nào?"

Tiểu Hắc thản nhiên nói:

"Chúng ta không có ý này, nhưng một vị sư đệ của chúng ta có quan hệ với vị tiên tử này."

Sắc mặt Huyền Minh thánh tử trở nên kỳ khó coi.

Khóe môi Cửu Bạch Lộ khẽ nhếch lên.

"Đại trưởng lão Hỗn Linh học viện sao? Lão tử vẫn rất tôn trọng Hỗn Linh học viện các ngươi, học viện các ngươi ngược lại không giống đám dối trá kia. Vì biểu thị tôn trọng, ta rửa tai lắng nghe!"

Hoang Mãng Tử nhìn về phía đại trưởng lão, cười to nói:

"Điểm ấy ngươi nói rất đúng. Bất quá có muốn đổi cách nghĩ hay không?"

Lúc này, đại trưởng lão lại cười nói:

Đó là sự khác biệt.

Một bên không phục liền đánh, một bên thích tiếu lý tàng đao.

"Như thế nào, các ngươi muốn khai chiến với hơn mười thế lực ở đây sao?"

Lão giả này là hộ đạo giả của Huyền Minh thánh tử, có tu vi Bán Thần sơ kỳ.

Đồng thời có một lão giả âm thầm xuất hiện bên người Thái tử, rõ ràng là Sở lão!

Hoang Mãng Tử cất tiếng cười to nói:

"Đám thế lực ngoại giới các ngươi hay ra vẻ đạo mạo, có một cái tính một cái, các ngươi dám vứt bỏ lợi ích to lớn chạy đến hoang mạc chim không ỉa này, hơn nữa muốn trả giá lớn để bao vây diệt trừ chúng ta sao?"

"Ta dám cá, các ngươi tuyệt đối sẽ không làm chuyện này, hơn nữa nếu dám làm, sau khi trả giá sẽ có thế lực khác đến tấn công các ngươi."

Hoang Mãng Tử rất hiểu các thế lực bên ngoài.

Toàn bộ các thế lực ở Hỗn Độn Giới đều thế này.

Chỉ là ở trong hoang mạc được bày ra rõ ràng hơn bên ngoài mà thôi.

Cách đó không xa, một lão giả mặc áo bào màu xanh sẫm cũng nhàn nhạt nhìn về phía Hoang Mãng Tử,

Lời này do đại trưởng lão Hỗn Linh học viện nói ra.

"Hoang Mãng Tử, ra tay với tiểu bối có phải hơi quá đáng rồi không?"

Đột nhiên trước mặt đám người Hoang Mãng Tử bỗng có hơn mười bóng người khí tức cường hãn xuất hiện.

Đang lúc Hoang Mãng Tử chuẩn bị ra tay.

Hoang Mãng Tử không kiên nhẫn vung tay, lớn tiếng nói: "Đã như vậy, để cho các ngươi nếm thử đau khổ!"

Đại trưởng lão gật đầu.

"Bí cảnh sắp mở, các ngươi cũng nên biết chủ nhân bí cảnh lần này chính là lăng mộ thân vương Hỗn Độn Thần triều trăm vạn năm trước, quan trọng thế nào."

"Trong lăng mộ, e là có vô số cạm bẫy, các ngươi xác định muốn khai chiến trước khi lăng mộ mở ra sao?"

"Cho dù ngươi muốn lưu chúng ta lại cũng sẽ phải trả một cái giá rất lớn."

"Huống hồ tuy rằng thế lực ngoại giới sẽ không dốc hết sức tiến hành bao vây diệt trừ, nhưng nhấ định sẽ phái người, lúc đó các ngươi còn có thể an tâm tìm kiếm lăng mộ?"

Nghe đến đây, Hoang Mãng Tử chậm rãi thu liễm nụ cười dữ tợn trên mặt.

"Hừ, không có ý nghĩa, xem ra vẫn có người thông minh."

Hoang Mãng Tử xoay người nói: "Đã như vậy, lão tử nhớ kỹ chuyện này, gặp nhau trong lăng mộ đi!"

Nói xong phất tay mang theo các thế lực lớn của hoang mạc rời đi.

Đợi cho các thế lực hoang mạc rời đi hết.

Đại trưởng lão và một đám cao tầng người cũng lần lượt biến mất.

Đến đây yến tiệc không thể tiếp tục nữa rồi.

Trước khi rời đi, Huyền Minh thánh tử nhìn thoáng qua Tiểu Hắc, sắc mặt khó coi, nói:

"Đừng quên giữa chúng ta còn có một trận chiến. Đúng rồi, còn tên Mục Phù Sinh kia nữa, tiếc rằng hắn là một con rùa đen rụt đầu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận