Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1304 - Mượn sức, nổi sát tâm!

"Đàm huynh tới không phải chỉ vì nói những lời này chứ?"

Đàm Tông Chiếu lắc đầu, cười nói: "Đương nhiên là không phải rồi, ta không có nhàm chán như vậy. Muốn tới dặn dò hai người một số chuyện."

Tất cả mọi người đều nhìn qua.

Chỉ nghe Đàm Tông Chiếu cười nói:

"Đầu tiên, sư tôn để cho ta nhắc nhở các ngươi, với tính tình của các ngươi hẳn là không thích bị trói buộc đi?"

Không có chờ đợi mấy người Tiểu Hắc trả lời, Đàm Tông Chiếu liền tiếp tục nói:

"Dựa theo lời sư tôn, nếu vậy thì các ngươi cũng không cần chấp nhận lời mời của bất kỳ một tên trưởng lão nào cả, không cần trở thành đệ tử hay môn khách, một khi dán mấy nhãn hiệu này lên, sau đó sẽ có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ. ."

Lúc nói tới đây, Đàm Tông Chiếu vội vàng khoát tay bào chữa cho mình:

"Đầu óc Thạch sư huynh càng ngày càng linh hoạt, xem ra do đi theo nhị sư tỷ nên suy nghĩ có chút đình trệ."

Mục Phù Sinh: "..."

Thạch Sinh vò đầu nói: "Không phải người ngoài đều đã cho rằng chúng ta là người của đại trưởng lão sao?"

Diệp Thu Bạch nhìn Mục Phù Sinh cười nói: "Ta nghĩ nhị sư tỷ rất vui khi biết ngươi nói ra những lời này.

"Vậy ý của Đàm huynh là muốn gia nhập gia nhập môn hạ đại trưởng lão?"

Mọi người gật đầu.

"Đương nhiên không phải ta chỉ cây dâu mắng cây hòe, cũng không có nói xấu sư tôn, sư tôn ta là một trường hợp đặc biệt, chỉ là các trưởng lão khác thì khó đảm bảo."

Đàm Tông Chiếu gật đầu nói:

Đàm Tông Chiếu cười mà không nói.

Diệp Thu Bạch cười nói:

Bởi vì gần mực thì đen gần đèn thì sáng nha!

Đàm Tông Chiếu cho bọn họ mỗi người một ngàn điểm cống hiến, một ngày tu luyện trong bí cảnh cần tiêu phí một trăm điểm."

Mục Phù Sinh ở bên cạnh giơ ngón tay cái lên, nói:

Mấy người đã tiêu phí ba trăm điểm, số điểm còn lại chỉ có thể tu luyện trong thời gian bảy ngày... Có thể tu luyện gì đây?

"Nói thì nói như vậy, nhưng cũng chỉ là dư luận nói, ta chỉ thuật lại nguyên văn của sư tôn cho các người nghe một lần."

"Sau đó nếu các ngươi còn muốn vào bí cảnh tu luyện, chỉ dựa vào điểm cống hiến ta đưa chắc chắn không đủ."

Thế nhưng, vừa ra ngoài cửa liền thấy được vô số người vây xem, người cầm đầu khiến khiến Đàm Tông Chiếu phải nhướng mày.

Nói xong những lời này, Đàm Tông Chiếu liền cáo biệt, muốn rời đi.

Diệp Thu Bạch tiến lên một bước, hỏi: "Vậy không biết ngươi tới đây có chuyện gì, nhận lỗi sao?"

Thứ hai chính là lên Lăng Vân Đài, cơ chế khiêu chiến nơi đó có thể cược điểm cống hiến khiêu chiến đối thủ, người thắng lấy được tất cả điểm cống hiến. Đương nhiên còn có một quy tắc ngầm, đó chính là thông qua tỷ lệ đặt cược để áp đảo người khác.

Dám nói chuyện với đệ tử thân truyền của nhị trưởng lão như vậy, là nghé con mới sinh không sợ cọp hay đầu óc toàn cơ bắp?

"Cho nên có hai con đường để kiếm điểm cống hiến, thứ nhất chính là tiến vào nội tháp tiếp nhận nhiệm vụ, nội tháp chia làm chín tầng, tầng càng cao nhiệm vụ càng khó, đồng thời khen thưởng cũng càng phong phú... Đương nhiên, nhiệm vụ cũng sẽ do những đường khẩu khác cùng các trưởng lão tuyên bố."

Câu tiếp theo làm cho mọi người ở đây đều ngây ngẩn. ...

"Không cần khó chịu, tuy rằng không mang theo thứ gì tới bất quá chuyện kế tiếp nhất định có ích với các ngươi."

Hà Tương Vọng lạnh mặt, bất quá nhanh chóng tươi cười, buông tay nói:

Đàm Tông Chiếu cười nói: "Bất quá ta đề nghị trong khoảng thời gian này các ngươi nên nhận nhiệm vụ trước, đã náo động đủ rồi, nếu gây thêm sóng gió e là sẽ gây nhiều chú ý hơn, đến lúc đó các ngươi sẽ không được sống yên ổn.

Nói tới đây, Diệp Thu Bạch cố ý nhìn thoáng qua hai tay Hà Tương Vọng, nói:

"Cũng không thấy lễ nha!"

Mọi người vây xem đều hít một ngụm khí lạnh.

Đám người Diệp Thu Bạch tiễn hắn ra ngoài cửa.

"Chuyện đã qua cho qua đi, các ngươi cũng biết ta không phải nhằm vào các ngươi."

Hà Tương Vọng tiến tới liếc mắt nhìn Đàm Tông Chiếu, sau đó cười nói:

Chính là đệ tử thân truyền Hà Tương Vọng của nhị trưởng lão, thị phi mấy ngày qua chính là do hắn giở trò.

Hà Tương Vọng nhìn về phía Tiểu Hắc rồi nói:

"Sư tôn muốn thu ngươi làm đồ đệ, không phải đồ đệ bình thường mà là đệ tử quan môn."

Đệ tử quan môn sao!

Ngay cả Đàm Tông Chiếu cũng nhướng mày, trong lòng thầm đánh giá nhị trưởng lão cao hơn vài phần.

Quả nhiên có thể leo tới vị trí trưởng lão đều là nhân vật tàn nhẫn.

Điều này không chỉ giảm ảnh hưởng của dư luận đối với danh vọng nhị trưởng lão xuống mức thấp nhất, còn có thể xác định thái độ của đám người Tiểu Hắc.

Nếu như gật đầu đồng ý, vậy nhị trưởng lão chẳng khác nào hổ thêm cánh.

Nếu cự tuyệt cũng có thể hạ thấp dư luận... Bất quá chỉ sợ bên trong ẩn giấu sát cơ, nếu cự tuyệt thì tám chín phần mười nhị trưởng lão sẽ âm thầm ra tay với đám Tiểu Hắc.

Có thể đoán được thái độ của đám người Tiểu Hắc.

"Không nghĩ tới ngươi còn rất ngạo khí.

Một lát sau Phong Diệp đi tới nơi này, nàng nhìn Tiểu Hắc nói:

Nói xong liền trực tiếp rời đi.

"Được rồi, phiền toái tới rồi, nhớ rõ lời ta nói với các ngươi."

Lúc này Đàm Tông Chiếu liếc mắt nhìn về phía sau, không khỏi cười nói:

"Đa tạ."

Tiểu Hắc liếc mắt liền nhìn thấu mục đích của đối phương, không chút lưu tình cười lạnh nói:

"Dù ra chiêu mờ ám gì chúng ta cũng sẽ tiếp."

Hà Tương Vọng gật đầu rời đi trước ánh mắt kinh hãi của mọi người.

Sau khi chuyện hôm nay phát sinh, đệ tử dưới trướng nhị trưởng lão chắc chắn sẽ ra tay với đám người Tiểu Hắc, đều sẽ có lý do chính đáng mà không liên lụy đến đại trưởng lão.

Đệ tử của ai lại cho phép người khác khi nhục sư tôn nhà mình?

Đây là vấn đề tôn nghiêm!

Tuy rằng Đàm Tông Chiếu đã biết bọn Tiểu Hắc sẽ cự tuyệt, nhưng sau khi nghe được câu trả lời trong lòng vẫn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ bả vai Tiểu Hắc nói:

"Nếu bọn họ động thủ với các ngươi, nhớ liên lạc với ta bất cứ lúc nào."

Tiểu Hắc gật đầu.

"Vốn là tới để thăm dò, cần gì phải làm bộ làm tịch?"

Giờ khắc này Hà Tương Vọng hoàn toàn thu liễm nụ cười, không chút che giấu mà phóng thích ra sát ý: "Cự tuyệt chỉ là chuyện nhỏ, bất quá ngươi có nghĩ tới hậu quả khi nói ra những lời này?"

Nếu những người khác nhận được lời mời này, e là đã lập tức gật đầu đáp ứng, tất nhiên sẽ không lạnh nhạt cự tuyệt giống như Tiểu Hắc.

Giọng điệu bình thản nhưng lại làm cho người ta cảm thấy cực kỳ tự tin!

"Sư tôn của ngươi còn chưa xứng thu ta làm đồ đệ."

Không chút suy nghĩ, Tiểu Hắc trực tiếp lắc đầu, lãnh đạm nhìn Hà Tương Vọng, gằn từng chữ nói:

Không đợi Tiểu Hắc mở miệng, liền nói: "Được rồi, nếu đã khôi phục, lại đến luận bàn một chút.

Tiểu Hắc vừa định theo bản năng gật đầu, may mà Mục Phù Sinh hiểu rõ tính cách của sư huynh mình, lập tức kéo Tiểu Hắc lại cười nói: "Đàm huynh bảo sư huynh nhà ta đừng luận bàn với ngươi, nếu không sẽ gây quá nhiều ánh mắt.

Phong Diệp trừng to mắt, nhìn về hướng Đàm Tông Chiếu rời đi mà tức giận nói:

"Người này mới giúp hắn một việc lớn như vậy, không cảm tạ thì thôi sao còn hỏng chuyện của ta chứ?"

"Vậy các ngươi muốn làm gì? Đơn giản tu luyện còn không bằng luận bàn với ta."

Diệp Thu Bạch cười nói: "Phong cô nương, chúng ta mới đến không đủ điểm cống hiến cho nên muốn nhận nhiệm vụ thử."

Phong Diệp nghe xong suy nghĩ một chút, nhìn về phía Tiểu Hắc cười nói:

"Như vậy đi, ta cũng không ép buộc ngươi, hiện tại các ngươi chỉ có thể nhận nhiệm vụ ở ba tầng đầu, để ta mang các ngươi lên cao tầng hơn, bất quá sau khi hoàn thành nhiệm vụ ngươi phải luận bàn với ta, thấy thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận