Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1105 - Tiền bối thật sự không biết xấu hổ

. . . .

Trong trường hợp có sự can thiệp từ bên ngoài.

Muốn lĩnh ngộ một kỹ năng mới cực kỳ khó khăn, rất có tính khiêu chiến.

Hình như là Lôi Phạt Thần Đế cố ý để Mục Phù Sinh rơi vào hoàn cảnh này.

Mục Phù Sinh khẽ nhíu mày, lập tức nhắm hai mắt lại, ở mi tâm có một đóa hỏa diễm màu trắng xuất hiện!

Hồn hỏa.

Linh hồn lực khổng lồ tạo thành một bước tường bên trong thức hải của Mục Phù Sinh, giúp hắn giảm bớt sự tê liệt.

Lập tứ trong đầu không ngừng phát lại cảnh tượng Lôi Phạt Thần Đế khống chế lôi đình, cả động tác và khí tức lưu động.

Mục Phù Sinh lắc đầu, thời điểm phóng thích lôi đình lực, lôi đình lưu động từ trong kinh mạch tứ chi bách hài sau đó mới phóng ra.

Nhưng dùng thần hồn chi lực dẫn dắt thần lôi, thần lôi sẽ lập tức hủy diệt thần hồn chi lực!

Hắn hoàn toàn đắm chìm trong vô vàn suy nghĩ!

Chẳng lẽ là dùng thần hồn chi lực?

Nhưng lôi đình càng cường đại, muốn hoàn toàn khống chế như Lôi Phạt Thần Đế cũng càng khó hơn.

Giờ khắc này lôi đình phong bạo đã tới gần.

Nên khống chế lôi đình như thế nào?

Lôi đình vốn là khắc tinh tự nhiên của hồn thể.

Giờ khắc này, trong đầu Mục Phù Sinh, thời gian như bị chậm lại vô số lần.

Tuy rằng thượng cổ thần lôi nằm trên đỉnh các loại lôi đình, có uy năng cực kỳ cường hãn.

Nhưng chỉ là phóng thích thôi, sau khi phóng thích, muốn khống chế cũng không cách nào làm được.

Suy nghĩ bị cắt đứt, Mục Phù Sinh cắn răng đồng thời bộc phát năm loại thần lôi.

Là dựa vào động tác thân thể để kéo lôi đình?

Nhưng lúc này Mục Phù Sinh lại theo bản năng dùng thần hồn chi lực dung nhập vào trong kinh mạch, khống chế thần lôi lưu động ngưng tụ trong kinh mạch.

Đột nhiên có linh quang chợt lóe trong đầu Mục Phù Sinh, hắn như nghĩ ra gì đó rồi nhưng lại không cách nào bắt được.

Vạt áo Mục Phù Sinh bị thổi bay phần phật.

Sau đó lập tức cuốn Mục Phù Sinh vào bên trong.

Ba loại thần lôi còn lại càng không chịu nổi, giống như một đám bùn lầy.

Nếu không phải hắn vẫn còn một tia khi tức yếu ớt, e rằng ai nhìn thấy cũng cho rằng người đã ngã xuống...

Thế nhưng, bức tường lôi đình lại không hoàn thiện, Huyền âm Tử Lôi hoàn toàn diễn hóa thành một mặt tường.

"Tốt lắm, một kích tiếp theo tăng thêm lực!"

Hắn khống chế năm loại lôi đình chi lực ngưng tụ thành một bức tường lôi đình bao quanh thân mình chặn lấy lôi đình phong bạo.

Một khối đá vụn khổng lồ từ chỗ lún lăn sang một bên, Mục Phù Sinh cố hết sức bò ra.

Phanh...

May là Mục Phù Sinh không có nghe được lời này... Nếu hắn mà nghe được, phỏng chừng sẽ hối hận, phải nên lĩnh ngộ chậm một chút!

Còn bức tường Thiên Trừng Thần Lôi lại có từng lỗ thủng.

Lôi Phạt Thần Đế nhìn thấy cảnh này mà nhíu mày, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên.

"Không sai... Ngược lại sờ soạng được một phương pháp."

"Bổn đế biết ngay trong tình huống nguy cấp mới có thể kích phát tiềm lực mà."

Lôi Đình Phong Bạo phá vỡ năm loại thần lôi của Mục Phù Sinh.

Mặt đất sụp đổ, thân thể Mục Phù Sinh cũng lún xuống đất.

Không lâu sau đánh thân thể cháy đen của Mục Phù Sinh bay ra ngoài.

Lôi đình chi lực không ngừng oanh kích Mục Phù Sinh, đánh lục phủ ngũ tạng của hắn cháy đen!

Chỉ là bộ dáng chật vật không chịu nổi.

Từng sợi tóc dựng đứng, thậm chí mỗi một sợi đều bị uốn cong, bị đốt.

Một thân áo xanh đã nhìn không thể nhìn ra màu sắc và dáng vẻ vốn có.

Các nơi trên thân thể có da tróc ra, thịt cháy đen đang được thuốc bột không ngừng chữa trị.

Bất quá nói thật... Đây là lần đầu tiên Mục Phù Sinh thê thảm, chật vật như thế!

Lôi Phạt Thần Đế trêu tức, cười nói:

"Bổn đế còn tưởng rằng ngươi muốn giả chết một trận, đợi đến khi thương thế hoàn toàn khôi phục mới bò ra chứ.

Qua một thời gian ngắn tiếp xúc Lôi Phạt Thần Đế đã hiểu được sáo lộ của Mục Phù Sinh.

Nếu như là Mục Phù Sinh trong tình huống bình thường, chắc chắn sẽ lựa chọn như vậy.

Có nên dừng lại không?

Chẳng lẽ áp lực quá lớn rồi?

Lôi Phạt Thần Đế khẽ nhíu mày, bàn tay siết chặt.

Lúc tam xa kích còn cách Mục Phù Sinh chưa tới mười thước.

Mục Phù Sinh vẫn đắm chìm trong dòng suy nghĩ, như không nhận ra tam xoa kích đang đánh úp tới.

Nhưng Thần Đế vẫn là Thần Đế, không phải một tên Thần Chủ có thể chống đỡ.

Vừa dứt lời, ngón tay Lôi Phạt Thần Đế lại điểm một lần nữa.

Lại có một con lôi long hội tụ với hai con lôi long.

Ba con lôi long cùng nhau phóng về phía Mục Phù Sinh!

Hóa thành một cây tam xoa kích to lớn xỏ xuyên qua không gian này.

Từng luồng lôi đình chi lực không ngừng phá tan không gian.

Không gian vốn đã nát hiện tại càng nát hơn.

Mày mà không gian nơi đây do trăm tên Thần Đế đồng thời cấu trúc, bằng không thật sự không chịu được lực lượng của Lôi Phạt Thần Đế.

Nếu ở bên ngoài, chỉ sợ toàn bộ cổ chiến trường đã vỡ nát!

Mặc dù chỉ là tàn hồn, thực lực không bằng hai phần thời kỳ đỉnh phong.

"Thiên nhân chi cảnh? Bất quá bản đế cũng sẽ không bởi vì ngươi tiến vào Thiên nhân chi cảnh mà lưu thủ."

Thấy bộ dáng này, Lôi Phạt Thần Đế cười cười:

Một kích vừa rồi để cho hắn sờ được phương pháp!

Hắn vẫn đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình!

Nhưng mà Mục Phù Sinh giống như không nghe thấy lời Lôi Phạt Thần Đế.

Thậm chí thời điểm giả chết khôi phục còn thiết lập bình chướng phòng hộ, lại nghĩ xem nên dùng át chủ bài nào mới có thể đánh chết đối thủ.

Dù sao Mục Phù Sinh chính là người mà hắn đã tán thành, muốn truyền thừa.

Hắn không còn lựa chọn nào thích hợp hơn Mục Phù Sinh!

Tam xoa kích càng đến gần hơn!

Chỉ còn cách có hai thước!

Lôi Phạt Thần Đế nhíu mày, vừa định dừng thế công.

Đúng lúc này năm loại thần lôi lực quanh thân Mục Phù Sinh bỗng ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ!

Năm loại thần lôi ngưng tụ thành năm ngón tay khác nhau.

Theo bàn tay Mục Phù Sinh thò ra, lôi đình cự thủ cũng thò ra!

Cổ tay hơi xoay vòng qua đỉnh nhọn của tam xoa kích mà cầm lấy thân kích.

Thấy một màn như vậy, Lôi Phạt Thần Đế nở nụ cười thả lỏng bàn tay.

Tam xoa kích cũng bị Mục Phù Sinh trực tiếp chuyển hướng rồi ném mạnh về phía Lôi Phạt Thần Đế!

Tốc độ phóng nhanh hơn rất trước rất nhiều.

Chỉ là khi tam xoa kích còn cách Lôi Phạt Thần Đế một khoảng liền phan tán thành ba con lôi long vây quanh thân hắn.

"Ha ha ha!"

Lôi Phạt Thần Đế cười to, lập tức vỗ tay nói:

"Tốt lắm, không hổ là người thừa kế của bổn đế."

Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể làm đến bước này, không kém ta lúc đó!

Da mặt Mục Phù Sinh không ngừng co rút.

Lôi Phạt Thần Đế tiếp tục cười nói:

"Bất quá đều là nhờ công lao của bổn đế đây!"

"Ngươi xem, tính cách của ngươi làm cho hoàn cảnh trưởng thành quá mức bình yên.

"Nếu không phải bổn đế cố ý gây áp lực cho ngươi, chỉ sợ ngươi còn không thể làm được."

Nghe đến đây.

Rốt cuộc Mục Phù Sinh không nghe nổi nữa, thốt lên:

"Tiền bối thật sự không biết xấu hổ mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận