Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 244 - Tiểu Hắc dị thường, thôn trang cổ quái

Hảo gia hỏa.

Ngươi đã hiểu gì???

Nhìn vẻ mặt hưng phấn và đôi mắt sáng rực của Cảnh Xuân, Lục Trường Sinh cảm thấy đầu óc choáng váng.

Ta tùy tiện nói có vài câu.

Mà ngươi đã hiểu?

Thế này cũng được sao??

Cảnh Xuân giữ chặt tay Lục Trường Sinh, kích động cười nói: "Ha ha ha, quả nhiên cảnh giới đan đạo của tiền bối sâu không lường được nha!"

"Chỉ nói mấy câu mà đã giúp ta thức tỉnh."

"Nhưng một khi tiền bối có việc muốn nhờ, Đan Tông ta tuyệt đối sẽ dốc toàn lực mà thỏa mãn!"

Thật sự rất giống mấy công ty lòng dạ hiểm độc kiếp trước vẽ cho hắn một cái bánh nướng to.

"Trưởng lão vinh dự, có thể nói là cung phụng nhưng địa vị cao hơn cung phụng rất nhiều."

Đãi ngộ tốt như vậy.

Cảnh Xuân còn nói thêm: "Với cảnh giới luyện đan hiện tại của tiền bối, nếu không thì hạ mình tới Đan Tông ta làm một trưởng lão vinh dự đi?"

Nếu gật đầu đồng ý.

Lục Trường Sinh không ngừng run rẩy, cả khóe miệng cũng đang không ngừng co rút.

Lục Trường Sinh đã thấy quen rồi.

"Đó là gì?"

"A... A... Ha ha ha, Vậy... Vậy là tốt rồi..."

A.

Về sau, thời gian mò cá sẽ càng lúc càng ít!

"Có một chút chuyện ngay cả ta cũng không cách nào cưỡng chế ngươi đi làm."

Làm ăn lỗ vốn thế này Trường Sinh sẽ không tiếp nhận.

Tuy rằng điều khiến thực mê rất hấp dẫn nhưng một khi Đan Tông xảy ra chuyện hắn có thể không ra tay sao?

Như vậy Lục Trường Sinh sẽ cùng hội cùng thuyền với Đan Tông, vận mệnh tương quan nhau.

"Đương nhiên, tiền bối cũng có thể tiến vào Đan lâu, muốn thứ gì thì cứ việc lấy."

Tuy rằng không thể mượn sức nhưng ít ra phải kiếm được chút cảm giác tồn tại trước mặt Lục Trường Sinh.

Cảnh Xuân vì tỏ lòng và kết giao với Lục Trường Sinh nên mời mọc.

Cảnh Xuân cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Đến lúc đó ta mà cầm đồ của các ngươi.

"Ta không cần."

"Ạch..."

Lục Trường Sinh lập tức từ chối: "Không được, đệ tử của ta đã nấu cơm ngon đợi ta về ăn, nếu không có chuyện gì thì ta liền đi trước một bước."

Khi các ngươi cầu ta làm việc gì đó ta có thể từ chối được sao?

Nhân vật thế này sao có thể dễ dàng mượn sức chứ.

Ngươi đang khảo nghiệm cán bộ sao?

Tất nhiên Lục Trường Sinh cũng hiểu rõ ý của Cảnh Xuân.

Nói đùa à.

Nghĩ đến đây, Cảnh Xuân cười nói: "Được, nếu tiền bối đã giúp ta giải quyết vấn đề vậy thì ta dẫn ngươi đi tham quan Đan Tông chúng ta một chút xem như tỏ lòng."

Có thể nói là trọng địa của Đan Tông.

Chính là nơi mà Đan Tông chứa đựng đan phương, phương pháp tu luyện linh hồn cùng với đan dược.

Đan lâu.

Mặt Cảnh Xuân cứng lại.

Hắn không nghĩ tới Lục Trường Sinh sẽ cẩn thận như vậy!

Rõ ràng không muốn dính dáng gì đến bất kỳ ai.

Chuyện này hắn cũng không có biện pháp giải quyết.

Người càng mạnh càng xem trọng nhân quả.

Nhân quả chi đạo từ xưa đến nay đều khó nắm bắt nhất.

Lục Trường Sinh từ chối hắn không có gì đáng trách.

Cảnh Xuân gật gật đầu, cười khổ nói: "Ta đây cho người đưa tiễn ngài."

"Dừng bước."

Từng tia sáng màu trắng nhạt rơi rụng trên thân thể Tiểu Hắc.

Niệm Thanh Tâm chú.

Ninh Trần Tâm thì lấy Đạo kinh ra.

Với lịch duyệt của nàng thì hiện giờ cũng không biết Tiểu Hắc đang gặp phải chuyện gì.

Hồng Anh cũng tỏ vẻ khó khăn, lắc lắc đầu.

Mộc Uyển Nhi nôn nóng nói: "Làm sao bây giờ đây? Hồng Anh tỷ, ngươi có biện pháp gì không?"

Với lực lượng thân thể hiện tại của tiểu hắc, có khả năng dù là cường giả Hư Thần cảnh trung kỳ đều không phải đối thủ của hắn!

Chẳng qua.

Giờ phút này trên người Tiểu Hắc lại xuất hiện điều dị thường.

Chỉ thấy giờ phút này hắn thống khổ ôm đầu ngã xuống đất, không ngừng quay cuồng, lăn lộn.

Tròng mắt của hắn đã bị ma khí đen nhánh bao trùm!

Nếu như không phải có cây liễu ở bên cạnh áp chế thì e là hắn đã trở nên điên cuồng rồi.

Diệp Thu Bạch, Hồng Anh cùng với Ninh Trần Tâm và Mộc Uyển Nhi đều ở bên.

"Đây là có chuyện gì?"

Sắc mặt Diệp Thu Bạch trở nên nghiêm trọng nói: "Tiểu Hắc đã gặp phải chuyện gì! Ngươi kiên trì một chút, sư tôn sẽ nhanh chóng trở lại!"

Thực lực của Tiểu Hắc lại tịnh tiến lần nữa.

Khi Lục Trường Sinh trở lại Thảo Đường.

Trên đường trở về, Lục Trường Sinh vừa đi vừa hô: "A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, lục dục toàn không, lục dục toàn không..."...

Cán bộ cũng không gánh nổi mấy thứ này nha...

Nếu không đi nữa thì có khi tên tông chủ này lại đưa thêm gì đó, thậm chí đưa cả tông môn cho hắn.

Lục Trường Sinh nói xong liền chạy nhanh như chớp.

Chỉ là tác dụng cực kỳ bé nhỏ.

Căn bản không cách nào áp chế ma khí trong mắt Tiểu Hắc.

Chim nhỏ nhìn về phía cây liễu.

"Đây là phong ấn trong cơ thể hắn buông lỏng đi?"

Cành liễu nhẹ nhàng lay động, lên tiếng đáp lại: "Theo thực lực của hắn càng ngày cành mạnh, phong ấn trong thức hải cũng bắt đầu có chút buông lỏng."

"Vậy ngươi có thể phong ấn lần thứ hai sao?"

"Có thể, nhưng mà lần thứ hai phong ấn sẽ phạm tới thức hải của hắn, ảnh hưởng đối với sự phát triển sau này."

Chim nhỏ nhẹ nhàng gật gật đầu, không nói chuyện nữa.

Hết thảy chỉ có thể chờ Lục Trường Sinh trở về mới có thể nghĩ cách giải quyết.

Lục Trường Sinh một mình trở về, tốc độ cực kỳ nhanh.

Sau khi Diệp Thu Bạch truyền âm thì hắn đã biết được chuyện xảy ra trên người Tiểu Hắc.

Hắn trực tiếp xé rách không gian trở về Thảo Đường.

Sau đó nhíu mày đi đến gần Tiểu Hắc.

Liếc mắt một cái liền nhận ra chỗ xuất hiện vấn đề.

"Phong ấn buông lỏng."

"Nhưng mà lại không có mảnh vỡ ký ức tương ứng, mảnh ký ức xuất hiện khi phong ấn trong cơ thể Tiểu Hắc buông lỏng có chỗ thiếu hụt."

"Nên mới có thể dẫn tới tình huống này."

Trước đó Lục Trường Sinh đã biết thời điểm phong ấn của Tiểu Hắc buông lỏng đã không còn xa.

Nhưng nào có ngờ rằng Tiểu Hắc ra ngoài rèn luyện vài lần, thực lực tăng lên quá nhanh.

Dẫn tới phong ấn buông lỏng trước thời điểm dự tính!

Nên tìm mảnh vỡ ký ức ở nơi nào đây?

"Tiểu Hắc, ngươi có thể cảm ứng được một ít đồ vật sao?"

"Ngươi cần phải biết rõ tình huống của mình thì ta mới có thể giúp ngươi."

Tuy Lục Trường Sinh nói không lớn nhưng lại có thể truyền thẳng vào trong thức hải của Tiểu Hắc.

Nghe được giọng nói quen thuộc mà mình tin tưởng.

Mặc dù thống khổ, Tiểu Hắc gật gật đầu cảm ứng.

Sau một nén nhang.

Sự thống khổ hiện lên trên mặt Tiểu Hắc càng dày đặc hơn.

Ma khí đen nhánh trong mắt cũng bắt đầu tràn ra.

Nếu thật sự không giải quyết được thì khó mà tưởng tượng hậu quả!

Lúc này.

Tiểu Hắc run run rẩy rẩy, lắp bắp nói: "Đá... Cục đá..."

Cục đá?

Lục Trường Sinh hơi sửng sốt.

Cục đá gì?

Nhớ lại lần đầu hắn và Tiểu Hắc gặp mặt.

Từ lúc gặp nhau đến lúc thu đồ đệ.

Tiểu Hắc chui ra từ một tảng đá màu đen từ trên trời giáng xuống.

Nghĩ tới đây, Lục Trường Sinh sửng sốt hơn.

Cục đá?

Tảng đá màu đen kia?

Chẳng lẽ...

Lục Trường Sinh phất phất tay nâng Tiểu Hắc bay lên.

Ngay sau đó vung bàn tay còn lại xé rách không gian trước mặt.

Hắn mang theo Tiểu Hắc bước vào bên trong, cả hai cùng biến mất khỏi Thảo Đường...

Nơi mà tảng đá đen nhánh rơi xuống nằm ở Trung Vực.

Trong phạm vi một vùng núi non kéo dài từ Tổng Viện Tàng Đạo thư viện đến Ẩn Kiếm Tông.

Lục Trường Sinh vẫn còn nhớ kỹ vị trí.

Khi hắn đuổi tới nơi đó thì phát hiện tảng đá màu đen đã không ở nơi này.

Nhưng vị trí nó rơi xuống còn ma khí bốc lên.

Vạn vật không thể sinh trưởng!

Trở thành một tử địa!

Lục Trường Sinh khẽ nhíu mày, cảm nhận được hơi thở phát ra từ tảng đá màu đen đó còn vương lại trong khu vực này.

Hắn mang theo Tiểu Hắc lần theo hơi thở của tảng đá màu đen.

Cuối cùng tìm tới một thôn xóm.

Nhưng mà thôn xóm này, có điều cổ quái...
Bạn cần đăng nhập để bình luận