Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 693 - Kết minh

. . . . .

"Chúc mừng các ngươi có thể đi đến một bước này."

Trên mặt Phan Tà mang nụ cười, một bên tới gần ba người Diệp Thu Bạch một bên nói.

Ba người Diệp Thu Bạch không hẹn mà cùng nhìn về phía Phan Tà.

Đối với Vô Gian Luyện Ngục, ba người đều là không có hảo cảm gì.

Nguyên nhân thứ nhất là có thủ đoạn quá mức tàn nhẫn, tâm tính quá mức ngoan độc, hoàn toàn không giống tà tà tu thông thường!

Nguyên nhân thứ hai là vì đối phương có nổi sát tâm với bọn họ, là địch nhân.

"Như thế nào, không kiên nhẫn vậy sao, không kịp chờ đã ở chỗ này lộ ra răng nanh?"

"Mục Phù Sinh, ta không phải tới tìm các ngươi đánh nhau, thu phù triện trên tay ngươi lại đi."

Người mà Phan Tà kiêng kị nhất không phải là Diệp Thu Bạch có thể phóng thích kiếm ý Kiếm Tiên, cũng không phải Tiểu Hắc có huyết mạch mạnh mẽ.

Vị trí này đã có thể che giấu mục đích của chính mình, còn có thể bảo đảm đối phương nằm trong phạm vi công kích của phù triện.

Trong ba người Mục Phù Sinh, Diệp Thu Bạch, Tiểu Hắc này.

Không phải tới gây chuyện?

Nhưng mà có một phù triện khác đã sớm lơ lửng sau lưng Mục Phù Sinh rồi. . . . . .

Phan Tà vẫy vẫy tay, nói:

Mà là Mục Phù Sinh giống như có vô số chuẩn bị ở sau!

Mục Phù Sinh lui về phía sau một bước, một bàn tay đặt sau lưng, giữa hai ngón tay có kẹp một phù triện sát phạt.

"Không cần hiểu lầm, lần này ta không phải tới gây chuyện nha."

Nói thật.

Phan Tà lúc này cười nói:

Phan Tà ăn thiệt thòi trong tay Mục Phù Sinh rồi nên thấy cảnh này liền nhíu mày nói:

"Lúc này mới đúng, hiện tại tạm thời còn chưa tới thời điểm đại động can qua, phải bảo tồn lực lượng ứng phó nguy cơ lúc sau."

Mục Phù Sinh cười cười, thu hồi phù triện trước mặt Phan Tà.

Một sợi thần hồn khó có thể để người khác phát hiện dán bên trên phù triện, chỉ cần ý niệm vừa động, có thể kích hoạt bất kỳ lúc nào.

"Chuyện gì?" Diệp Thu Bạch hỏi.

Về sau tuyệt đối không thể tin chuyện ma quỷ của tiểu tử Mục Phù Sinh này!

Cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến!

"Không sai không sai, ngươi nói đúng."

"A? Kết minh với các ngươi sao, vậy chúng ta đây nhận được chỗ tốt thế nào?"

Mục Phù Sinh nói:

"Mục đích của chúng ta chỉ vì một vật, chỉ cần chúng ta được đến vật mà chúng ta muốn, truyền thừa hoặc là thiên tài địa bảo còn lại đều thuộc về các ngươi."

Phan Tà cười nói:

"Chỗ tốt tự nhiên rất nhiều."

Diệp Thu Bạch cùng với Tiểu Hắc đều cạn lời.

Phan Tà mở tay ta, cười nói:

"Thực lực của các trải qua mấy trận chiến ta đã thấy rõ, không thể đối đãi theo lẽ thường, cho nên chỉ cần chúng ta liên thủ thì bên trong Tuyệt Hồn thành nà sẽ không có bất kỳ thế lực nào là đối thủ của chúng ta!"

Nghe vậy, Diệp Thu Bạch cười như không cười hỏi:

"Cho nên mục đích ta tiến đến là muốn thương lượng với một chuyện."

Nói thật, chuyện này là chuyện mà ba người Diệp Thu Bạch chưa từng nghĩ đến.

Kết minh?

"Kết minh đi."

"Vô Gian Luyện Ngục chúng ta tuyệt đối sẽ không tranh đoạt."

"Các ngươi cũng đừng không tín nhiệm Vô Gian Luyện Ngục chúng ta, tuy rằng là tà tu."

"Nhưng chính vì là tà tu nên phân chia chiến lợi phẩm càng đơn giản càng công bằng hơn, hết thảy dựa theo thực lực mà phân phối!"

Nói tới đây, Phan Tà cười lạnh nhìn về phía những người tu đạo thuộc các thế lực khác.

"Không giống như là những kẻ tự xưng là danh môn chính phái, nhìn qua thì đường hoàng, một đám toàn nói lời quang minh chính đại nhưng đến khi làm thì lại làm mấy chuyện vô cùng xấu xí."

Những lời này thật sự không sai.

Có người tu đạo danh môn chính phái có hành vi như thế.

Mục Phù Sinh cười nói:

"Nghe rất có sức hấp dẫn nha."

"Ở bên trong Tuyệt Hồn thành ngươi cũng đánh không lại ta."

Tiểu Hắc tiến lên trước một bước, nhàn nhạt nói:

"Chuyện cũ không đề cập tới, bên trong Tuyệt Hồn thành không có giống thi đấu trước đó."

"Thời điểm ở Vạn vực thi đấu các ngươi thắng sao?"

"Khẩu khí không nhỏ?"

"Như vậy thời điểm sư huynh đệi chúng ta ra tay giết các ngươi mới không cảm thấy gánh nặng."

Tuy rằng chỗ tốt mà Phan Tà hứa hẹn rất mê người.

Nhưng bọn họ đã biết tác phong của đối phương, cũng biết đối phương không phải một đồng bọn có thể tín nhiệm.

"Ngươi chắc chắn?"

Nụ cười trên mặt Phan Tà dần dần được thay thế bởi sự âm trầm.

"Nếu như các ngươi không đồng ý kết minh, e là. . . . . . Không cách nào sống sót rời khỏi Tuyệt Hồn thành nha. . . . . ."

Diệp Thu Bạch cười cười.

"Có những lời này của ngươi ta liền an tâm rồi."

"Chỉ giáo cho?"

Diệp Thu Bạch sờ sờ Hỗn Nguyên Tiên Kiếm bên hông, hai mắt híp lại:

"Ta cảm thấy các ngươi cũng rất xấu xí."

Diệp Thu Bạch cười cười, không hề suy xét chút nào, nói chắc nịch:

Ra bên ngoài lịch luyện, một ít chuyện quan trọng mà không có mặt sư tôn thì phải do đại sư huynh Diệp Thu Bạch quyết định.

Rốt cuộc Diệp Thu Bạch là đại sư huynh.

Mục Phù Sinh và Tiểu Hắc đều nhìn về phía Diệp Thu Bạch.

"Vậy các ngươi lựa chọn thế nào?"

Sắc mặt Phan Tà trở nên khó coi.

Chỉ chỉ ba người Diệp Thu Bạch, nói:

"Nội tình và thủ đoạn của Vô Gian Luyện Ngục các ngươi không cách nào tưởng tượng được, đến lúc đó ra tay sẽ biết."

"Hy vọng thời điểm đí các ngươi sẽ không cảm thấy hối hận vì quyết định này."

Dứt lời liền mang theo ba người Giang Thần rời khỏi nơi đây.

Trên đường đi, Giang Thần hỏi:

"Phan sư huynh, vì sao phải tìm bọn họ làm đồng minh?

Tới trung tâm Tuyệt Hồn thành, có mấy người Bích Lạc Hoàng Tuyền Điện nữa, sao bọn họ có thể là đối thủ của chúng ta?"

"Đến lúc đó chỉ cần giết bọn họ rồi rút thần hồn có phải không?"

Phan Tà âm trầm cười nói:

"Thực lực của bọn họ có khả năng trở thành biến số, cho nên ta nghĩ hợp nhất bọn họ trước, đến cuối cùng mới giải quyết."

"Nhưng ba người này không biết tốt xấu.". . . . . .

Sau khi bốn người Vô Gian Luyện Ngục rời khỏi.

Linh Tiên Cung Lâm Trí Nam, Yêu Quý cùng với Tô Mộ U đều đi tới.

Trì Bỉnh và ba thôn dân Tiên Viên thôn cũng tiến lại.

Chỉ thấy Lâm Trí Nam hỏi:

"Như thế nào, đám gia hỏa Vô Gian Luyện Ngục muốn tìm các ngươi gây phiền toái?"

Diệp Thu Bạch cười gật gật đầu:

"Nói là muốn kết minh với chúng ta, nhưng mà ta đã từ chối rồi."

Kết minh sao?

Chuyện này khiến mấy người đều cảm thấy sửng sốt.

Sắc mặt Tô Mộ U thanh lãnh gật đầu nói:

"Từ chối là một quyết định chính xác, hiện giờ chúng ta đã bắt đầu đang âm thầm liên minh, tập kết nhân thủ, chỉ cần tìm được vị trí của Vô Gian Luyện Ngục, sau khi chuyện Tuyệt Hồn thành kết thúc sẽ ra tay!"

Sau khi Vạn vực thi đấu chấm dứt.

Các đại tông môn cùng với thế lực lánh đời đều âm thầm giật dây liên hệ nhau.

Dù sao Vô Gian Luyện Ngục là một khối u ác tính, giờ lại sinh trưởng lần nữa.

Một khi bùng nổ chính là tai nạn của toàn bộ giới vực trung vĩ độ!

Phải nhân lúc Vô Gian Luyện Ngục còn chưa hoàn toàn trồi lên mà đè xuống!

Diệp Thu Bạch nhìn về phía Trì Bỉnh, hỏi:

"Sở Lam không ở cùng với ngươi sao?"

Trì Bỉnh lắc lắc đầu, hỏi ngược lại:

"Trang sư huynh đâu?"

Diệp Thu Bạch thuật lại sự tình đã trải qua một lần.

Trì Bỉnh nghe xong yên lặng gật gật đầu.

Sắc mặt có chút âm trầm.

Diệp Thu Bạch cũng nhẹ nhàng thở dài, phỏng chừng Sở Lam cũng lành ít dữ nhiều. . . . . .

"Hẳn là nhân số sắp đủ rồi đi?"

Lại nửa ngày trôi qua.

Có ba người từ nơi xa đi tới.

Khi ba người tới nơi thì quầng sáng bắt đầu lập lòe.

Trong ba người đi tới, có một người là Nhạc Chính Trì!

Trong hai người còn lại cũng không Sở Lam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận