Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1793: Kiếm pháp tinh tiến, Cuồng Lôi chiến ý mãnh liệt! (5/5)

Mục Phù Sinh vẫn luôn chú ý về phía Diệp Thu Bạch. Vẻ mặt nghiêm túc, hiển nhiên đối với thực lực của nam tử áo xanh cũng cảm thấy hết sức kinh hãi. Tuy nói nam tử áo xanh là áp chế ở cùng cảnh giới với Diệp Thu Bạch, nhưng bàn về cảnh giới kiếm đạo thì lại kém xa Diệp Thu Bạch. Nhưng dù là như vậy, vẫn dùng kiếm pháp nghiền ép Diệp Thu Bạch!
Một bên, Cuồng Lôi cười ha hả nói: "Xem ra đồng bọn ngươi không được rồi, bất quá cũng bình thường, ai bảo người tu đạo thời đại này các ngươi quá xem nhẹ cơ sở?"
Lão giả uống một ngụm rượu, thản nhiên nói: "Thời đại này quá nóng vội, ý thức chiến đấu cơ sở thường có thể giúp ngươi chiếm được tiên cơ, thậm chí tuyệt địa lật bàn..."
Mục Phù Sinh cũng không thể không thừa nhận, bọn họ nói rất đúng. Đạo lý này trên thực tế bọn họ cũng hiểu rõ, cho nên Đại sư huynh và Tiểu Hắc sư huynh mới sốt sắng tìm kiếm đối thủ luận bàn, dùng điều này để nâng cao năng lực thực chiến của mình, có như vậy mới xứng với cảnh giới của bản thân. So với người cùng thế hệ, năng lực thực chiến của Đại sư huynh đã vượt xa. Chỉ là... cũng không giống như lão giả và Cuồng Lôi nói tới, trong lúc rảnh rỗi lại cố gắng luyện tập.
"Xem tiếp đi, nếu như sư huynh ngươi không cách nào trong chiến đấu lĩnh ngộ ra một chút điều gì về kiếm pháp..." Lão giả khẽ cười nói: "Vậy thì có thể sẽ chết."
Mục Phù Sinh trong lòng thắt chặt, nhưng nhìn Diệp Thu Bạch hai mắt nhắm lại rồi lại thản nhiên cười. "Tiền bối có lẽ không biết, nếu là có liên quan đến kiếm, tốc độ lĩnh ngộ của Đại sư huynh không ai bì kịp."
Lão giả và Cuồng Lôi liếc nhau, không rõ Mục Phù Sinh lấy đâu ra sự tự tin, cũng không nói thêm gì. Chỉ là một người phóng khoáng uống rượu, một người nhấp từng ngụm nhỏ, nhìn xem Diệp Thu Bạch đến tột cùng sẽ phá vỡ khốn cảnh như thế nào.
Giờ phút này. Nam tử áo xanh nhìn Diệp Thu Bạch nhắm hai mắt, không khỏi lộ ra vài phần tán thưởng. "Cũng không phải là gỗ mục, vẫn có thể uốn nắn. Biết không thể tìm ra sơ hở liền giao cho bản tâm."
Đối với kiếm tu mà nói, cảnh giới kiếm đạo cố nhiên quan trọng, nhưng kiếm tâm cũng là một phần không thể thiếu của kiếm tu. Cái gọi là kiếm tâm, tự nhiên không cần nhiều lời. Tu luyện đặc thù của kiếm tu dẫn đến người có kiếm tâm, càng có thể nhìn thấu sơ hở của một người, có thể xem thấu hết thảy hư ảo! Hai mắt nhắm lại, bỏ qua hết thảy cảm giác bên ngoài, tập trung hết sự chú ý vào kiếm tâm, tập trung cảm giác của tâm nhãn. Làm vậy, càng có thể cảm giác rõ ràng sơ hở.
Khi Diệp Thu Bạch nhắm hai mắt, tập trung tinh thần vào kiếm tâm, một thế giới hoàn toàn khác trước hiện ra trong thức hải Diệp Thu Bạch. Hết thảy chung quanh, mỗi một bia mộ trên khu mộ, mỗi một quan tài, và quỹ tích động tác xuất thủ của mỗi người, đều thu hết vào mắt. Luồng không khí chung quanh di chuyển, những luồng khí nhỏ kia cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Giờ phút này. Nam tử áo xanh đã tiến sát đến, trường kiếm trong tay chém về phía Diệp Thu Bạch. Động tác đầy sơ hở đó... Lúc này, số lượng sơ hở đúng là giảm bớt trong cảm nhận của Diệp Thu Bạch. Thế là, Diệp Thu Bạch xuất kiếm, nam tử áo xanh thì chém từ trên xuống, muốn trảm vào đỉnh đầu hắn. Diệp Thu Bạch liền trực tiếp hơi cong hai đầu gối, thân thể như báo cong mình lại. Ngay lập tức, hai chân đột nhiên đạp đất, cả người lao thẳng về phía ngực nam tử áo xanh! Đồng thời, trường kiếm trong tay đâm thẳng vào ngực nam tử áo xanh! Nếu như người ngoài nhìn thấy, nếu như nam tử áo xanh không thu một kiếm này, vậy thì chắc chắn sẽ bị Diệp Thu Bạch xuyên ngực, đồng thời vì vị trí sai lầm, một kiếm này của nam tử áo xanh cũng chỉ chém vào lưng Diệp Thu Bạch một miếng da thịt! Cái gì nhẹ cái gì nặng, tự nhiên lập tức nhận ra!
Nhưng mà. Nam tử áo xanh cũng không lùi bước, phảng phất ôm ý nghĩ tự tổn một ngàn, làm bị thương địch tám trăm, tiếp tục chém về phía Diệp Thu Bạch! Chỉ là, hai tay nam tử áo xanh vào thời khắc này có chút vặn vẹo. Mà cả người hướng ra sau hơi cong. Hai chân đúng là rời khỏi mặt đất vào khoảnh khắc này! Trường kiếm trong tay trực tiếp cắt đứt cả mảng da lưng của Diệp Thu Bạch! Diệp Thu Bạch chỉ cảm thấy lưng mình lập tức đau như bị lửa thiêu, như kim châm! Mà một kiếm của mình, tự nhiên thất bại.
Diệp Thu Bạch hai mắt ngưng lại, cũng không hề từ bỏ công kích, gầm lên một tiếng, hai tay đột ngột nhấc lên, một chiêu thượng thiêu muốn chém vào giữa hai chân của nam tử áo xanh. Nam tử áo xanh lại vào khoảnh khắc này làm cho hai chân mình bỗng nhiên hạ xuống, hai chân chuẩn xác giẫm lên thân kiếm trong tay của Diệp Thu Bạch. Diệp Thu Bạch chỉ cảm thấy hai tay đột nhiên trầm xuống, không cam lòng buông kiếm, cả người liền cùng trường kiếm trong tay ngã xuống đất.
Nam tử áo xanh đá chân phải lên, liền lần nữa đá bay Diệp Thu Bạch ra ngoài. Lưng đập mạnh vào một tấm bia mộ. Vết thương đã bị cắt lúc trước giờ lại thêm một đòn đánh mạnh, loại đau đớn đó không phải người bình thường có thể chịu được.
Nam tử áo xanh cười nói: "Không tệ, ít nhất cũng tìm ra một sơ hở, nếu là kiếm tu cùng thế hệ ở thời đại này, kiếm pháp thật sự kém xa ngươi." Nam tử áo xanh nhìn về phía Hiên Viên Triệt và Hiên Viên Lăng, cười nhạo: "Ít nhất bọn chúng không bằng ngươi."
"Bất quá... như vậy vẫn chưa đủ."
Diệp Thu Bạch nặng nề gật đầu, cố gắng đứng dậy, lại lần nữa nhắm hai mắt lại. Cảm giác của tâm nhãn đối với nam tử áo xanh còn chưa đủ. Muốn càng tập trung hơn nữa! Bỏ qua tiếng gió thổi cỏ lay chung quanh, bỏ qua cảm giác đối với những người khác, bỏ qua sự di chuyển của không khí và cát bay đá chạy. Tập trung hết mọi sự chú ý, chỉ vào một mình nam tử áo xanh!
Nam tử áo xanh lại lần nữa chủ động công kích về phía Diệp Thu Bạch! Mà lần này, Diệp Thu Bạch lại lần nữa xuất kiếm, chỉ là lần này. Góc độ xuất kiếm của Diệp Thu Bạch cực kỳ xảo trá! Nam tử áo xanh đâm tới. Còn Diệp Thu Bạch thì chém về phía sườn nam tử áo xanh! Một kiếm này trảm kích, đúng là trực tiếp rơi vào cuối thân kiếm trong tay của nam tử áo xanh! Biểu hiện của nam tử áo xanh khẽ run lên, trường kiếm trong tay bị ép chấn khai. Diệp Thu Bạch chân phải đạp tới trước, một bước lấn đến gần nam tử áo xanh, trường kiếm trong tay uốn éo, nguyên bản mũi kiếm là hướng về trường kiếm trong tay nam tử áo xanh, giờ phút này lại hướng thẳng ngực nam tử áo xanh mà chém ngang! Nam tử áo xanh cười. Một cú gối đầu, khiến động tác của Diệp Thu Bạch bị khống chế, lập tức kéo dài khoảng cách. Rồi lại chém về phía Diệp Thu Bạch!
Hai người. Lúc này đúng là đã giao đấu đủ sáu chiêu! Ngực Diệp Thu Bạch bị chém một vết thương đáng sợ. Chỉ là... bây giờ Diệp Thu Bạch lại như nhập ma, mặc kệ, lại lần nữa lao về phía nam tử áo xanh!
Trong tiềm thức của Diệp Thu Bạch, thời gian trôi qua rất nhanh. Nhưng đối với những người khác quan sát Diệp Thu Bạch chiến đấu, thời gian lại như thế chậm chạp...
Nửa ngày thời gian. Diệp Thu Bạch đã có thể triền đấu cùng nam tử áo xanh! Dù vẫn bị hạ phong, nhưng nam tử áo xanh đã không cách nào làm bị thương Diệp Thu Bạch!
Khóe miệng lão giả co giật. Hắn rốt cuộc hiểu ra vì sao Mục Phù Sinh lại tự tin về sư huynh của mình đến thế. Nửa ngày đã có thể đạt đến trình độ này... Thảo nào cảnh giới kiếm đạo lại cao đến vậy. Cuồng Lôi cũng lộ rõ vẻ chiến ý, mắt sáng rực nhìn chằm chằm Mục Phù Sinh nói: "Sư huynh ngươi đã có thiên phú như vậy, chắc hẳn ngươi cũng không kém, ta ngược lại càng ngày càng mong chờ được chiến đấu với ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận