Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1367 - Nữ nhân váy đỏ khiếp sợ, trở thành trận linh?

Không ai muốn giúp đỡ một người có thái độ thù địch với chính mình.

Huống hồ với thái độ lúc trước của Sa Nguyên Thịnh không chỉ là tràn ngập địch ý, có thể nói là muốn đưa Thạch Sinh vào chỗ chết.

Đối với loại người này, Phương Khung không có khả năng cứu hắn.

Nơi này chính là Hỗn Độn Giới.

Một nơi lấy lợi ích làm đầu, vì lợi ích có thể làm bất cứ chuyện gì.

Nếu để cho hắn sống sót, sau đó hắn lại đâm sau lưng bọn họ vào thời điểm mấu chốt sao?

Nghe được lời của Phương Khung, Đàm Ninh ở bên cạnh nhếch miệng cười, vỗ vỗ bả vai Phương Khung nói: "Xem ra ngươi đã thích ứng với tình huống Hỗn Độn Giới."

Trong con ngươi Sa Nguyên Thịnh tràn đầy oán độc.

Đáng tiếc đến chết hắn vẫn không nhúc nhích được...

Nhưng muốn trở nên mạnh mẽ, nhất định phải trải qua nhiều khoảnh khắc sinh tử. Cho dù ngươi có thiên phú rất cao, cho dù ngươi có thực lực ngươi mạnh hơn nữa.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm trên mi tâm Sa Nguyên Thịnh, Sa Nguyên Thịnh sợ hãi, trơ mắt nhìn đầu ngón tay đỏ tươi đâm vào mi tâm của mình. Thần hồn không ngừng bị hấp thu, tròng mắt cũng bắt đầu trợn ngược.

Cũng khiến người ta thổn thức một trận.

Nữ nhân váy đỏ cũng che miệng cười.

Bất quá hại người cuối cùng hại mình, nếu muốn hại người khác, bản thân phải chuẩn bị thừa nhận hậu quả.

Không thể quay đầu, hắn chỉ có thể dùng hết sức nhìn về phía Phương Khung nhưng vẫn không nhìn thấy.

Trong tình huống không đủ thực lực...

"Ngươi thật thú vị!"

Cảm giác vô lực cùng với tử vong cận kề, cho dù kẻ luôn ở trên lưỡi đao như Sa Nguyên Thịnh, tâm lý cũng gần như sụp đổ!

Thiếu tông chủ Sa Hải Tông, thiên kiêu hàng đầu khu vực hoang mạc, cứ vậy mà chết ở chỗ này.

Tất cả mọi người nhanh chóng lui về phía sau.

Gân xanh trên thân thể giống như muốn nổ tung, điên cuồng nổi lên!

Chỉ có Phương Khung và Thạch Sinh đứng yên tại chỗ.

Thiên phú, thực lực, tâm trí, can đảm... cùng với khí vận, thiếu một thứ cũng không được!

Nữ nhân váy đỏ nhìn về phía Phương Khung, nhẹ nhàng bay tới trước mặt hắn, trông nàng giống như quỷ hồn, mọi người căn bản không phản ứng kịp.

Nữ nhân váy đỏ liếc mắt nhìn, thân thể Đàm Ninh nhất thời chấn động, đồng tử co rút, giống như thấy cảnh tượng gì đó khủng khiếp!

"Nếu không ngươi đừng đi, ở lại chỗ này với ta?"

Mọi người nhìn một màn này, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng.

"Rất thú vị nha, tuy rằng ta nói chỉ cần giãy thoát liền không chết, nhưng ta cũng không muốn thả ngươi đi, ngươi đi rồi ta lại cảm thấy phải nhàm chán, phải làm sao bây giờ?"

Loại đạo tắc này quá mức thưa thớt, chỉ sợ khắp Hỗn Độn Giới không có mấy người lĩnh ngộ, hơn nữa phương thức tu luyện cũng tương đối đặc thù, cho nên dù có thiên phú về phương diện này cũng có khả năng vì không có phương thức tu luyện thích hợp mà đành phải buông bỏ.

Nữ nhân váy đỏ đưa tay nhẹ nhàng mà vuốt ve má Phương Khung, dùng giọng nói tràn ngập mị lực:

Sắc mặt nữ nhân váy đỏ trầm xuống, nói: "Nhưng nếu như ta khiến cho các ngươi vĩnh viễn ở lại nơi này thì sao?"

"Tiền bối nói đùa, ta tự nhiên muốn rời khỏi nơi này."

Phương Khung không chút e ngại, bình tĩnh đối mặt với nữ nhân, cười nhạt nói:

Nói xong, đầu ngón tay của nữ nhân váy đỏ lại điểm lên mi tâm Phương Khung, nói tiếp:

Đây là sợ hãi đạo tắc.

Trong ba ngàn đại đạo, không thiếu thứ lạ, tự nhiên cũng diễn hóa ra các đạo tắc chi lực cực kỳ đặc thù.

Ví dụ như mị hoặc, lại ví dụ như sợ hãi.

Đàm Ninh ở phía sau hô: "Phương Khung, mau lui lại!"

Nữ nhân váy đỏ cười híp mắt nhìn Đàm Ninh, sau đó lại dời ánh mắt đến trên người Phương Khung, nói: "Cân nhắc như thế nào rồi?"

"Đừng quấy rầy ta nói chuyện với người khác nha, nếu không thêm vài nhịp thở nữa là đạo tâm của ngươi sẽ sụp đổ đó."

Qua thời gian vài nhịp thở Đàm Ninh mới giãy thoát, sau đó hai gối quỳ trên mặt đất, hai tay chống đất, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ròng, thở hổn hển.

Phương Khung suy nghĩ một chút nói:

"Vậy với thực lực hiện tại của chúng ta, sẽ không cách nào phản kháng. Nhưng nếu như ta nói có thể mang tiền bối rời đi nơi này đây?"

Nghe vậy, không chỉ có nữ nhân váy đỏ sửng sốt, ngay cả Thạch Sinh cùng mấy người Đàm Ninh đều ngẩn ra.

Có ý gì?

Một tồn tại vừa cường đại vừa nguy hiểm như vậy, hơn nữa tồn tại hơn trăm vạn năm trước rồi, người ta tránh còn tránh không kịp, ngươi lại muốn mang ra ngoài?

Không nói đến nữ nhân váy đỏ có nguyện ý hay không.

Ngươi làm cách nào mang nàng ngoài?

Nữ nhân váy đỏ cũng tản đi sự mị hoặc ban đầu, tùy ý cười to.

Cười đến ngực sữa không ngừng lắc lư.

"Không nói giỡn, với thiên phú của mình, ta vẫn có lòng tin có thể trưởng thành đến cảnh giới Bán Thần."

Phương Khung cười cười nói:

Nữ nhân váy đỏ hỏi cũng đại biểu nàng bắt đầu có chút tin tưởng Phương Khung.

"Không nói đến ngày sau có thể đánh vỡ hay không, trước mắt ngươi làm sao mang thần hồn của ta ra ngoài?"

Nữ nhân váy đỏ nửa tin nửa ngờ nhìn Phương Khung.

"Muốn đánh vỡ quan tài, ít nhất phải đạt tới cảnh giới Bán Thần, ngươi cảm thấy ngươi được không?"

Quả thật, ngay cả nữ nhân váy đỏ cũng không cách nào phá vỡ quan tài, Phương Khung làm sao có thể chứ.

Cho dù dùng Tiểu Tru Thần Kiếm Trận cũng không thể.

Mặt Phương Khung đã đỏ bừng, lời nói đứt đoạn: "Ta... Ta có biện pháp... Để cho thần hồn của tiền bối... Rời khỏi lăng mộ trước!"

Nữ nhân váy đỏ hơi sửng sốt.

Bàn tay nắm cổ Phương Khung không tự chủ buông lỏng.

Phương Khung tham lam hít thở, chậm rãi nói tiếp:

"Chờ thực lực của ta đủ rồi sẽ trở lại nơi này phá vỡ quan tài, cho tiền bối sống lại!"

Nữ nhân váy đỏ chỉ ở trạng thái thần hồn mà đã có cảnh giới này, e là thực lực của bản thể còn mạnh hơn.

Cường giả như nàng sống trăm vạn năm cũng không thành vấn đề.

"Ngươi đoán không sai, nhưng vậy thì thế nào? Cảnh giới của ngươi làm sao phá vỡ quan tài?"

Nụ cười trên mặt nữ nhân váy đỏ dần dần biến mất, gương mặt bắt đầu trở nên dữ tợn, bàn tay nắm cổ Phương Khung cũng bắt đầu dùng sức.

"Xiềng xích trói buộc quan tài là đề ngăn chặn tiền bối rời khỏi lăng mộ đi?"

Phương Khung không có chống cự, gương mặt hơi đỏ lại bình tĩnh đến dị thường, nhàn nhạt nói: "Hẳn là tiền bối rất muốn ra ngoài đi?

Nữ nhân váy đỏ đột nhiên một tay bắt lấy cổ Phương Khung, chậm rãi nâng cả người hắn lên.

"Tiểu tử, có phải ngươi quá tự đại rồi không?"

"Về phần làm sao mang ra ngoài... là dựa vào trận pháp, tiền bối cần ủy khuất tạm thời trở thành trận linh của ta. Đương nhiên chuyện này phải xem tiền bối có thể tín nhiệm ta hay không."

Trận pháp, trận linh?

Nữ nhân váy đỏ kinh hãi, nàng bị biện pháp điên cuồng của Phương Khung hù dọa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận