Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 497 - Tiểu Hắc điên cuồng

. . . . . . . . . . . .

Thác nước từ trên bầu trời trút xuống cực kỳ rộng lớn, giống như che lấp tất cả con đường phía trước.

Thác nước nện xuống phát ra từng dồn vang, vô số bọt nước bắn tung tóe.

Thường hay có thôn dân hóa thân Viên Ma thôn rơi vào trong nước.

Giờ phút này có thôn dân vừa mới rơi xuống bơi vào bờ, đến bên cạnh Tiểu Hắc cười nói:

"Thông qua khảo nghiệm của thôn trưởng rồi sao? Ngươi là người thứ nhất không phải dân trong thôn mà lại có thể tiến vào Tiên Viên thôn tu luyện."

"Nhưng ta cũng muốn nhìn xem lần đầu tiên ngươi có thể kiên trì bao lâu."

Tiểu Hắc rất hảo cảm đối với những Viên Ma Tiên Viên thôn này.

"Nhưng mà ngươi cũng không cần đua, Viên Thọ hoàn toàn kế thừa huyết mạch Viên Ma, thiên phú khiến cho người ta phải sợ hãi, có thể kiên trì nửa nén nhang đã xem như yêu nghiệt rồi."

Nói xong liền tiến vào dưới thác nước.

Viên Hán cười nói:

"Ta tận lực."

Tiểu Hắc hàm hậu gãi gãi đầu, cười hỏi:

Viên Hán thầm nghĩ:

Bọn họ không giống như những ma thú không có mở ra linh trí chỉ biết giết chóc ngược lại rất chất phác.

Thôn trưởng cười cười nhìn một màn này:

"Viên Hán ca, kiên trì lâu nhất là bao lâu?"

Đối đãi với kẻ từ bên ngoài đến như Tiểu Hắc cũng sẽ thường thường xuyên trợ giúp.

Tiểu Hắc cười ngây ngô nói:

Thôn trưởng lại lắc lắc đầu, cười nói:

"Lần đầu tiên tiến vào trong đó, kiên trì lâu nhất chính là Viên Thọ, thời gian khoảng chừng một nén nhang."

"Ta cho rằng hắn có thể đột phá kỷ lục của Viên Thọ."

"Ngươi cảm thấy hắn có thể kiên trì bao lâu?"

"Cường độ thân thể của hắn rất mạnh, nhưng so với Viên Ma tộc chúng ta vẫn kém hơn một chút, phỏng chừng vài trăm nhịp thở đi."

Trong thôn cũng cũng chỉ có thôn trưởng cùng với Viên Thọ đạt được.

Phải biết rằng.

Giống như trời sập xuống đè lên người Tiểu Hắc!

Không được hỏi lại:

Không chỉ là trọng lượng do nước rơi từ vạn dặm trên cao xuống mà còn có thêm trọng lực từ trường gia trì.

Viên Hán nghe xong liền cảm thấy kinh hãi!

Trách không được.

Trách không được, không ngừng có Viên Ma thân thể cực kỳ cường đại rơi xuống.

Trọng lực từ trường khiến thác nước đã nặng lại càng nặng hơn vô số lần!

"Thôn trưởng, vì sao lại quan tâm một kẻ từ bên ngoài như thế này? Hơn nữa còn đánh giá cao?"

Đây là cảm giác đầu tiên khi Tiểu Hắc bước vào dưới thác nước!

Chỉ trong nháy mắt, khối nước khổng lồ từ trên không trung trút xuống đập mạnh vào thân thể Tiểu Hắc.

Sức nặng khiến lưng Tiểu Hắc phải cong xuống.

Muốn kế thừa huyết mạch Viên Ma một cách hoàn mỹ, khó như lên trời!

Nặng!

"Bởi vì. . . . . . Hắn không thuộc về nơi này.". . . . . .

Thôn trưởng cười cười, nói ra một câu khiến người nghe cảm thấy kỳ quái.

Viên Thọ nói hắn không khiên trì được nửa nén nhang.

Nếu chỉ là người luyện thể bình thường, e là tiến vào nơi này sẽ không kiên trì nổi mấy nhịp thở.

Nhưng Tiểu Hắc cũng không phải là người bình thường.

Trên người hắn có gánh nặng nặng hơn thế này ngàn lần vạn lần!

Nếu không nhanh chóng gia tăng thực lực, không chỉ bản thân hắn phải chết mà còn có khả năng liên lụy đến các sư huynh sư đệ.

Nghĩ tới đây.

Tiểu Hắc nhếch miệng, nổi giận gầm lên một tiếng!

Bốn loại hoa văn hiện lên trên bề mặt thân thể.

Vạn Cổ Ma Thể hoàn toàn bùng nổ trong khoảnh khắc này.

Thác nước nên vào thân thể Tiểu Hắc phát ra từng tiếng nổ.

Tiểu Hắc cắn chặt răng.

Đương nhiên câu cuối cùng Viên Hán không nghe được.

"Nếu cả chuyện này cũng không làm được, vậy thì hắn cũng sẽ không ngồi lên được vị trí Ma Chủ. . . . . ."

Thôn trưởng cười cười:

Phải biết rằng, lần đầu tiên ngay cả hắn cũng phải qua hơn trăm nhịp thở mới có thể quen thuộc trọng lượng của thác nước, tiếp tục tiến tới trước.

Hắn bước ra một, chỉ là một bước nho nhỏ nhưng nước đập vào người lại nặng thêm vài phần!

Chỉ mới một bước mà đã tăng mạnh như vậy?

Tiểu Hắc nhìn về phía trước, nhìn thác nước không thấy đỉnh mà nở một nụ cười, trong mắt tràn ngập chiến ý!

Nếu ngã xuống ở nơi này thì nói gì tới chuyện truy tìm mảnh vỡ ký ức?

Lưng hắn thẳng tắp như một cây trường thương đâm thủng trời.

Lại bước một bước về phía trước!

Một màn này rơi vào trong mắt thôn trưởng cùng Viên Hán.

"A? Quen thuộc sức nặng nhanh như vậy sao, đã có thể đạp bộ tiến về phía trước?"

Viên Hán có chút kinh ngạc.

Giống như từng con rắn nhỏ lưu động bên dưới làn da.

Sau khi đứng thẳng, Tiểu Hắc cắn chặt răng, gân xanh trên khắp thân thể nổi lên.

Trọng lực từ trường nơi này đúng là điều kiện hoàn mỹ để tu luyện Vạn Cổ Ma Thể.

Vạn Cổ Ma Thể tầng thứ năm chính là trọng lực!

Giờ phút này trên tay hắn lại có dấu hiệu xuất hiện loại hoa văn thứ năm.

Tiểu Hắc cũng đứng thẳng người lên!

Giờ phút này, trong thời gian chưa đến trăm nhịp thở mà phân lưng Tiểu Hắc đã máu thịt be bét.

Thậm chí đã có thể nhìn thấy xương trắng.

Nhưng mà thế này cũng không thể khiến Tiểu Hắc từ bỏ.

Hắn không ngừng về phía trước, trọng lượng càng ngày tăng mạnh.

Loại hoa văn thứ năm trên cánh tay Tiểu Hắc càng lúc càng rõ hơn.

Đồng thời, ma khí trong cơ thể Tiểu Hắc bắt đầu bốc lên!

Ma khí đang chữa trị thân thể chồng chất vết thương.

Dần dần. . . . . .

Thời gian nửa nén nhang đã trôi qua . . . . .

Viên Hán dại ra.

Thật sự kiên trì hơn nửa nén nhang?

Hơn nữa tốc độ tiến tới không hề chậm chút nào.

Căn bản không giống như kẻ lần đầu tiên tiến vào.

Nếu như Tiểu Hắc sử dụng ma thần buông xuống, có khả năng sẽ đi càng nhanh hơn.

Nhưng sử dụng thì cũng mất đi ý nghĩa rèn luyện thân thể.

Tiếp tục tiến về phía trước.

Chung quanh không ngừng có Viên Ma rơi xuống!

Cũng có Viên Ma đang ở dưới thác nước rèn luyện thân thể thấy được bóng dáng người ngoại lai như Tiểu Hắc, không khỏi kinh ngạc.

Một bước nối tiếp một bước.

Giờ phút này Tiểu Hắc đã kiên trì qua thời gian một nén nhang rồi!

Đồng thời, loại hoa văn thứ năm đã hoàn toàn ngưng thật trên cánh tay Tiểu Hắc.

Lúc này, bên cạnh thôn trưởng có thêm một người nam tử nữa.

"Có chút thú vị. . . . ."

Thôn trưởng cười nói: "Viên Thọ, ngươi đã bị vượt mặt."

Viên Thọ cười nói:

"Chuyện tốt, như vậy ta mới có càng nhiều động lực hơn."

"Không một ai có thể vượt qua mình thì tu luyện không thú vị nha."

Hai nén nhang . . . .

Lúc này, ngay cả các Viên Ma đang tu luyện cũng bắt đầu tập trung nhìn về phía Tiểu Hắc.

Có kẻ kinh hãi, có kẻ thán phục.

Không có huyết mạch Viên Ma mà lại có thể vượt qua Viên Thọ.

Tên này tuyệt đối có thiên phú luyện thể cực cao.

Lúc này, thôn trưởng mở miệng nói:

"Tiểu Hắc, được rồi, còn tiếp tục nữa sẽ khiến thân thể lưu lại ám thương khó chữa trị."

Tiểu Hắc lại nhếch miệng cười.

Thân thể được ma khí chữa trị nhưng tốc độ chữa trị lại xa xa không đuổi kịp tốc độ bị thương.

Dù như thế nhưng chiến ý trong mắt Tiểu Hắc càng thêm cường thịnh!

"Còn chưa đủ!"

"Đầu óc ta ngu dốt, không cách nào thay sư huynh sư đệ cùng với sư tôn bày mưu tính kế, càng không thể giúp bọn họ phân ưu giải nạn."

"Chuyện ta có thể làm chính là dùng thân thể này làm tường đồng vách sắt cho bọn họ khi đối mặt với nguy hiểm!"

Bởi vậy.

Dù cho có phải liều mạng thì Tiểu Hắc cũng muốn gia tăng thực lực!
Bạn cần đăng nhập để bình luận