Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 257 - Tám cường giả Đế cảnh, Lục Trường Sinh ra tay

Hơn vạn năm mưu tính đã khiến Khổng Giang Hàn mất đi sự kiên nhẫn.

Hiện giờ mà không bắt được giới vực chi tâm bắt lấy thì kế hoạch sau đó cũng sẽ thất bại theo.

Quân liên minh Man hoang giới vực nghe được lời này, sắc mặt bắt đầu thay đổi, có sự dao động.

Đúng vậy.

Chỉ cần giao giới vực chi tâm giao ra thì không phải có thể tới giới vực khác sao, hơn nữa còn bảo đảm không chết?

Căn bản không cần phải đánh trận này!

Huống hồ đây là một trận chiến tranh chắc chắn sẽ thua.

Quốc sư thầm than không ổn.

Lục Trường Sinh tiếp tục nói: "Nếu mà đơn giản như vậy, các ngươi ngẫm lại coi vì sao tất cả các thế lực thời kỳ thượng cổ đều nhất trí, không tiếc trả giá hủy diệt mà cũng muốn tiến hành vực chiến?"

Dù thực lực thời kỳ thượng cổ cường thịnh, bọn họ cũng không có khả năng không biết sự chênh lệch giữa phe mình và phe thượng giới.

Lục Trường Sinh thấy cảnh này âm thầm gật đầu.

Vì sao chứ?

Tiếng nói được linh khí gia trì vang vọng bên tai người quân liên minh, giống như tiếng sấm rền.

Nghe Lục Trường Sinh nói chuyện.

Hắn muốn nói gì đó.

Chỉ thấy Lục Trường Sinh đứng thẳng, lợi dụng linh khí khổng lồ gia trì, tiếng nói ầm vang bên tai mọi người.

Mọi người đều ngơ ngác nhìn về phía Lục Trường Sinh.

Lại thấy, Lục Trường Sinh đứng ra quát: "Các ngươi thật sự cho rằng chỉ cần giao đồ vật ra là bọn hắn có thể tha mạng cho các ngươi sao?"

Đúng vậy.

Sư tôn... Ngươi thay đổi.

Rất tốt, đều bị hấp dẫn.

Sao lại biết nói chuyện thế này?

"Các ngươi cho rằng linh khí trên thượng giới rất sung túc sao? Nếu chúng ta đi lên phân chia linh khí với bọn họ, ngươi cảm thấy đối phương thật sự sẽ tiếp nhận chúng ta?"

Hồng Anh và mấy người Diệp Thu Bạch đều cảm thấy sửng sốt.

Nghe Lục Trường Sinh nói xong, bọn họ cũng bừng tỉnh hiểu ra.

Thua rồi thì hắn còn mò cá thế nào nữa.

"Vì chính mình, vì hậu đại giành một tương lai?"

Nhưng hắn không có biện pháp nào khác.

Vẽ ra một cái bánh nướng lớn!

Lục Trường Sinh cũng không muốn nói đâu!

Ở kiếp trước, về phương diện vẽ bánh nướng thì Lục Trường Sinh có thể được coi là một chuyện gia nha.

Thân là một nhân sĩ đã trải qua nhân sinh đặc sắc, sao hắn lại không biết cách vẽ bánh nướng to chứ?

Không sai, thân là người xuyên việt.

Nếu như quân tâm bị dao động thật sự sẽ thua.

"Thắng lợi thì tương lai có thể đánh sâu vào cảnh giới càng cao hơn, sử sách sẽ có tên của chúng ta!"

"Khi đó, các ngươi chính là đại anh hùng!"

"Thua cũng không có ảnh hưởng gì, cũng la 2chết mà thôi, không bằng buông tay liều một trận?"

Lúc này, tâm thái của phần lớn người trong quân liên minh cũng thay đổi.

Thấy vậy, Lục Trường Sinh chỉ hướng thiên lộ, nói: "Vì sao chúng ta đây không hăng hái chống cự?"

Đối với đối phương cũng không có chỗ tốt!

Đúng vậy, đối phương dựa vào đâu mà đưa bọn hắn lên thượng giới?

Tới nơi này rồi.

Ha ha.

Trong lúc Lục Trường Sinh nói chuyện.

Sắc mặt người trong quân liên minh bắt đầu trở nên kích động.

Tới cuối cùng, tất cả đều giơ nắm đấm lên cao, không ngừng rống to!

Hồng Anh và ba người Diệp Thu Bạch nhìn nhau cười khổ.

Sao mà...

Sao mà cảm thấy lúc này sư tôn giống một tên thương nhân, một kẻ lừa đảo đây chứ...

Thôi thôi.

Lục Trường Sinh nhún vai, bước một bước vào thiên lộ.

"Sư tôn, tất cả giao cho ngươi."

Hồng Anh nhìn về phía Lục Trường Sinh.

Thấy cảnh này.

Đương nhiên, đây chỉ là ý tưởng của đám người Khổng Giang Hàn mà thôi.

Bọn họ muốn phá hủy trận pháp trên thiên lộ, muốn kết thúc trận chiến tranh này.

Khổng Giang Hàn cúi đầu, ánh mắt xuyên qua thiên lộ dừng trên người Hồng Anh.

"Vân Hoàng nữ đế? Xem ra ngươi chuyển thế trọng sinh."

"Nhưng ngươi không có khôi phục đến Đế cảnh, làm thế nào mà chống lại chúng ta?"

"Chuyện này không phiền các hạ lo lắng giúp."

Nhìn thấy quyết tâm của đối phương, Khổng Giang Hàn cũng không nói thêm lời vô nghĩa.

Hắn phất phất tay.

"Các vị, động thủ đi."

Khổng Giang Hàn nói xong dẫn đầu bước tới một bước.

Bảy người sau lưng hắn cũng đồng thời bước theo.

"Hiện giờ càng không."

"Vạn năm trước chúng ta chưa từng thỏa hiệp."

Hồng Anh cũng đứng dậy, nhìn về phía người vực ngoại bên ngoài thiên lộ.

Lúc này.

Coi như sĩ khí quân liên minh quân đã được khôi phục.

Mặc kệ như thế nào.

Mọi người nhìn bóng dáng của Lục Trường Sinh.

Sôi nổi nói: "Không biết trận pháp có thể giữ chân đối phương bao lâu."

"Hiện tại giữ chân bao lâu đã không còn quan trọng, quan trọng là có thể tiêu hao lực lượng của đối phương."

Sắc mặt Ngôn viện trưởng cũng đầy sự ngưng trọng hỏi: "Ngươi cảm thấy Lục tiền bối có thể làm đến mức độ nào?"

Lâm Hòa Phong lắc lắc đầu.

"Ta vẫn không nhìn thấu Lục tiền bối, chắc chắn thực lực của hắn cũng rất mạnh."

"Nhưng thực lực của đối phương cũng không yếu..."

Vẻ mặt hiện tại Lục Trường Sinh cũng có chút khẩn trương!

Hắn không biết mấy trận pháp của mình có hiệu quả hay không.

Nếu không thì cũng chỉ có thể vận dụng Cửu U Hoàng Tuyền đại trận.

Lúc này.

Bên ngoài thiên lộ, tám người Khổng Giang Hàn đồng thời tiến tới.

Khi bọn họ vừa mới bước vào thiên lộ thì có từng nhánh Kiến mộc đang xen đánh úp về phía bọn hắn.

Kiến Mộc Khốn Long trận!

Tám người không có che giấu hơi thở.

Tám người đều có tu vi Đế cảnh!

Hơi thở cả tám người đồng thời bộc phát khiến cho người ta sợ hãi!

Cảm nhận được cỗ hơi thở này.

Mấy người Ngôn viện trưởng đều kinh hãi.

Tám tên cường giả Đế cảnh?

Loại thế lực này phải ngăn cản như thế nào?

E là Lục tiền bối cũng không có cách nào đi...

Ngay sau đó, một nam tử râu quai nón bên cạnh Khổng Giang Hàn bước ra.

Sau đó đánh một chưởng!

Một lôi quang chưởng ấn ầm ầm bắn về phía mấy nhánh Kiến mộc!

Rắc rắc!

Kiến mộc nhanh chóng bị nghiền thành vụn gỗ!

Nam tử râu quai nón nhếch miệng cười, trong mắt có sự châm chọc, khinh bỉ.

"Trước đó chỉ là hình chiếu của chúng ta buông xuống, hiện giờ chân thân đã đến, ngươi làm sao có thể ngăn cản chúng ta?"

Nhưng mà hắn vừa dứt lời.

Thì vô số vụn gỗ lơ lửng trong không gian đột nhiên lập loè ánh sáng xanh lục!

Ánh sáng xanh lục tản ra sinh chi ý bàng bạc.

Chỉ trong nháy mắt.

Trước ánh mắt kinh ngạc của tám người Khổng Giang Hàn.

Đám vụn gỗ lại hóa thành từng nhánh Kiến mộc vọt tới nam tử râu quai nón!

Lúc này Kiến mộc lại che trời lấp đất!

"Có chút môn đạo, không nên chủ quan."

Có một người nữ tử mang theo khăn che mặt màu đen bước ra.

Một đôi tay trắng như tuyết nhẹ nhàng vung ra.

Từng luồng năng lượng màu hồng phấn từ trong tay áo nàng tuôn trào.

Khi mà năng lượng màu hồng phấn chạm vào mấy nhánh Kiến mộc thì cảnh tượng khiến người ta kinh hãi xuất hiện.

Khi mấy nhanh Kiến mộc tiếp xúc đến năng lượng màu hồng phấn thì nhanh chóng khô héo.

Ngay sau đó nam tử râu quai nón lại tung một chưởng.

Chưởng ấn tràn ngập lôi quang lần này lại kéo theo một tầng mây đen.

Trong mây đen có lôi đình cuồn cuộn, tựa như lôi long đang hít thở.

Theo một tiếng nổ vang.

Từng đầu lôi long từ trong mây đen phóng xuống!

Giống như Lôi Thần buông xuống.

Hủy thiên diệt địa!

Oanh Kiến mộc đã bị năng lượng màu hồng phấn biến thành cây khô thành bột mịn!

Nhưng giờ khắc này không gian chung quanh bọn họ bắt đầu bị đè ép!

Linh khí bị rút cạn trong nháy mắt!

Ngay cả linh khí trong cơ thể hai người cũng bắt đầu trở nên trì trệ!

"Sao lại thế này?!"

Hai người kinh ngạc, sắc mặt thay đổi!

Khổng Giang Hàn âm trầm nhìn về phía trước, chỉ thấy Lục Trường Sinh thò tay ra.

Phong Linh Vân Hà trận và trận pháp không gian đồng thời bùng nổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận