Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1062 - Ba thước thần minh, lãnh huyết

. . . .

Lão giả áo trắng là lão tổ Băng Thần Điện, khi còn sống cảnh giới đã đạt tới Thần Chủ cảnh trung kỳ.

Nhưng là bây giờ còn sót lại một sợi tàn hồn, tự nhiên thực lực giảm xuống trên diện rộng, huống hồ mỗi một lần phòng ngự cần hao tổn một lượng lớn hồn lực.

Bất quá trong tình huống biết rõ mình không địch lại.

Biết rõ một kích tiếp theo sẽ hồn phi phách tán không thể tiến vào trong luân hồi.

Nhưng là lão tổ của Băng Thần Điện, lão giả áo trắng sáng lập Băng Thần Điện, hơn nữa dành cả đời mình cho tông môn, tự nhiên không đành lòng trơ mắt nhìn tông môn một tay mình tạo nên cứ bị hủy diệt như vậy.

Thân là lão tổ Băng Thần Điện, hắn không có lựa chọn.

Mục Phù Sinh cũng có chút kính ý.

Mục Phù Sinh lấy ra một đám phù triện ném lên trời cao, phù triện như một cơn lốc bao phủ lấy lôi long ngũ sắc.

Ngẩng đầu ba thước có thần minh. . .

Bất quá Mục Phù Sinh cũng không có dừng lại ở đây.

Lôi long vốn do lôi đình ngưng tụ thành hiện giờ có thêm long lân trông như cự long chân thật hàng lâm nơi đây.

Trong nháy mắt, lôi long ngũ sắc lại ngưng tụ!

Đây là một loại phù triện sát phạt ở trong Phù Ấn Chi Thư.

Phương thức biểu đạt kính ý của hắn chính là toàn lực ra tay đánh tan . . .

Mục Phù Sinh nhìn về phía lão giả áo trắng, trầm giọng nói:

Hồn hỏa màu trắng đồng thời xuất hiện trên trán một người một long.

Chỉ thấy Mục Phù Sinh giơ tay qua khỏi đỉnh đầu.

Khi cơn lốc biến mất, từng tờ phù triện đã dán sát vào thân lôi long, hóa thành lân giáp!

Cảm nhận được hơi thở hủy diệt khủng bố.

Trước ánh mắt kinh hãi của đám người Thẩm Phó Niên.

Lão giả áo trắng ngửa đầu cảm khái:

"Phù triện này tên là Tam Xích Thần Minh.

Chỉ có người nắm giữ năm loại Thượng Cổ Thần Lôi mới có thể khắc dấu ra.

Đối mặt với công kích cấp độ này, cứng đối cứng sẽ không có bất kỳ cơ hội nào.

Hàn băng chi lực trông bình thản được tàn hồn của lão giả tăng cường hóa thành từng lăng kính băng có góc cạnh rõ ràng chồng lên nhau, che khuất bầu trời!

Băng tuyết phía trước trong nháy mắt tan rã, không gian lập tức bạo liệt.

Xem ra khí số Phàm nhân giới lại có khởi sắc.

Lúc va chạm, lăng kính nhanh chóng sụp đổ.

"Không nghĩ tới sau khi truyền thừa đoạn tuyệt còn có thể nhìn thấy năm loại Thượng Cổ Thần Lôi, hơn nữa còn đồng thời xuất hiện trên thân một người."

Lão giả áo trắng bị lôi đình chi lực điên cuồng xâm nhập, tàn hồn nhanh chóng mờ đi, bất quá biểu tình cũng không có sự bi ai không cam lòng, ngược lại ngưng trọng nhìn về phía Mục Phù Sinh.

Đám người Thẩm Phó Niên tuyệt vọng nhìn lôi long phá tan lăng kính băng, lão giả áo cũng bị lôi long nuốt vào trong miệng.

Từng tiếng "răng rắc" vang lên biểu thị lăng kính băng không chống đỡ được.

Nói rồi lão giả nâng hai tay lên, có từng luồng hàn băng chi lực lặng lẽ ngưng tụ giữa hai tay hắn.

Lân giáp lôi long mang theo khí tức hủy diệt ngập trời đâm thẳng vào các lăng kính.

Không hề có sự giằng co hay ngang nhau như mọi người nghĩ.

Chỉ có bẻ gãy nghiền nát, thế như chẻ tre!

Đây là chuyện duy nhất mà lão giả có thể làm được.

Chỉ thấy lôi long phủ lân giáp phù triện há mồm rít gào, phun ra lôi đình.

Công kích của Mục Phù Sinh quá mức cương mãnh.

Cho dù phòng ngự, e là cũng không làm nên chuyện gì. . .

"Khí vận chi tử giáng lâm, biểu thị kiếp nạn của Phàm nhân giới lại tiến đến, đến lúc đó Phàm nhân giới sẽ nghênh đón một cuộc đại thanh tẩy, hi vọng ngươi có thể chống đỡ những người bên ngoài cứu vớt phàm nhân giới. . ."

Nói xong một loạt lời nói làm người ta cảm thấy khó hiểu, tàn hồn lão giả hoàn toàn tiêu tán.

Các trưởng lão và đệ tử Băng Thần Điện đều bi thống.

Bi là vì lão tổ ngã xuống.

Thống là vì chính mình, Băng Thần Điện sẽ không còn tồn tại nữa.

Vẻ mặt Thẩm Phó Niên trở nên xám xịt.

Vốn trù tính đầy đủ, tự nhận là tính đến tất cả khả năng, vận mệnh Phiêu Tuyết Tông đã hoàn toàn nằm ở trong tay mình.

Nhưng mà nửa đường lại giết ra một Mục Phù Sinh!

Điều này có ai mà nghĩ đến chứ?

Nhưng thế giới tu đạo này vốn là tàn nhẫn.

Cho dù là hắn quá mức tàn nhẫn.

Mục Phù Sinh lại lắc đầu.

Bất quá vẫn khẩn cầu ngươi cho các đệ tử Băng Thần Điện rời đi.

"Những nhân vật cao tầng như chúng ta ngươi không có khả năng buông tha."

Thẩm Phó Niên một đầu tóc bạc bồng bềnh nhìn về phía Mục Phù Sinh, cười khổ nói:

Phiêu Tuyết tông chủ nhìn về phía Thẩm Phó Niên, trên mặt không có lộ ra vẻ vui sướng mà là sợ.

Là điện chủ Băng Thần Điện, Thẩm Phó Niên là một vị kiêu hùng.

Đã tính toán không bỏ sót gì rồi.

Nhưng mà không tính đến sự tồn tại của Mục Phù Sinh.

Nhưng mà ai có thể tính được chứ?

Ừ, nếu như ba người Mục Phù Sinh, Diệp Thu Bạch và Phương Khung nghe được.

E rằng sẽ thốt ra "Sư tôn tính được".

Không, không phải nói là tính được, mà nghĩ đến kết quả xấu nhất.

"Ta thua, Băng Thần Điện chúng ta thua."

Sau tiếng thở dài, tóc Thẩm Phó Niên trở nên bạc trắng.

"Đáng tiếc không có nếu như, tất cả đều là mệnh số.

Nghĩ tới đây, Thẩm Phó Niên dừng lại, lập tức thở dài:

Nếu như. . .

Phiêu Tuyết Tông chắc chắn thất bại!

Nếu như không có Mục Phù Sinh, kế hoạch muốn liên hợp Băng Hà Cốc và Cực Băng Ngục của Phiêu Tuyết tông bị Thẩm Phó Niên đánh vỡ.

Nếu như hoán đổi vị trí thì đối phương cũng sẽ không tha ai cả.

Diệt cỏ không trừ tận gốc, đây là tối kỵ trong hoàng thất!

Dứt lời, Mục Phù Sinh nâng bàn tay lên, lôi long nhanh chóng nuốt lấy Thẩm Phó Niên cùng với ba tên cường giả nửa bước Thần Chủ cảnh còn lại, đồng thời những đệ tử và trưởng lão xuất chinh cũng lần lượt bị cắn nuốt.

Không một ai may mắn thoát khỏi. . .

Cốc chủ Băng Hà Cốc và chưởng môn Cực Băng Ngục nhìn thấy cảnh này cũng biết mình sẽ không may mắn thoát khỏi.

Bọn họ tự đoạn sinh cơ, lập tức vẫn lạc.

Tán tu quan chiến đều lắc đầu thở dài.

Kết thúc rồi.

Cực Hàn tinh vực sau này sẽ thuộc về Phiêu Tuyết tông.

Sau khi làm xong hết thảy, Mục Phù Sinh nhìn các tán tu rời đi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Hắn cũng không thể hạ cấm chế hoặc giết chết mấy ngàn mấy vạn tán tu đi?

Chỉ có thể nói chiêu này của hắn đã bại lộ, phải chuẩn bị thêm hậu chiêu mới được . . .

Khi Mục Phù Sinh trở lại bên cạnh Diệp Thu Bạch và Phương Khung.

Phương Khung muốn nói nhưng lại thôi.

Mục Phù Sinh lại cười nói:

"Ngươi muốn hỏi ta vì sao tàn nhẫn như vậy?

Phương Khung do dự một chút, vẫn gật đầu.

Mục Phù Sinh cười khổ nói:

"Hoàn cảnh sẽ thành tựu một người, ta xuất thân từ hoàng thất, tuy rằng trông cũng không có gì thế nhưng đã chứng kiến và trải qua nhiều chuyện đáng ghê tởm.

Lãnh huyết vô tình chính là bài học bắt buộc mà người trong hoàng thất phải học. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận