Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1119 - Vầng trăng thiếu một góc

. . . .

Nguyệt Thần Thạch Sơn phân biệt đứng ở hai cực đông tây của Côn Luân Khư.

Nhật nguyệt giao hỗ, hai vầng khiếu nguyệt.

Hai vầng khiếu nguyệt có thể thông qua Nguyệt Thần Thạch Sơn thực hiện, nhưng nhật nguyệt giao hỗ thì sao?

Mặt trời và mặt trăng xuất hiện cùng một lúc?

Như vậy có phải hơi trái với lẽ thường không?

Mấy người Tiểu Hắc nghĩ tới nghĩ lui, vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra.

Cho đến khi tới Nguyệt Thần Thạch Sơn!

Đây là Nguyệt Thần Thạch Sơn sao?

"Xem ra chỉ có thể đi xuyên qua rừng đá."

Ngẩng đầu nhìn lên có thể nhìn thấy một khối đá cao hơn, đồ sộ hơn so với tất cả những tảng đá khác.

Phương Khung thử ngự không nhưng lại phát hiện có một cỗ lực lượng đặc thù trấn áp, không thể nào bay lên.

Phóng mắt nhìn là từng tảng đá lớn góc cạnh rõ ràng như lưỡi đao đứng lặng.

"Tiểu Hắc sư huynh chờ một chút."

Cuối cùng đám người Tiểu Hắc buông tha... không có chút manh mối mà nghĩ cái gì, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, gặp chiêu phá chiêu.

Tiểu Hắc bình thản nói rồi chuẩn bị tiến vào.

Ngang dọc đan xen, cao thấp không giống nhau, giống như một mê cung.

Phạm vi Nguyệt Thần Thạch Sơn là một khu rừng đá.

Đoàn người nhìn một vòng chung quanh, hình như đi tới núi đá cao cao này chỉ có thể đi từ lối vào trước mắt.

Chỉ nghe Mục Phù Sinh ngẩng đầu nhìn rừng đá, phân tích:

Trên tảng đá này có những đốm sáng trắng bay múa.

"Nếu là trọng địa mở ra Côn Luân Khư, dựa theo tình huống bình thường thì rừng đá này phải được bố trí để ngăn cản chúng ta tiến đến Nguyệt Thần Thạch Sơn."

Mục Phù Sinh giơ tay lên nói:

Tiểu Hắc cảm thấy khó hiểu, mọi người cũng đưa mắt nhìn sang.

"Có thể sẽ có rất nhiều cạm bẫy, có truy binh này kia vân vân..."

"Ví dụ như rừng đá này là một mê cung, trong đó có thể có sát trận ảo trận."

Mục Phù Sinh liếc mắt một cái, nói:

Tiểu Hắc nghe mà mơ hồ, hỏi ngược lại.

"Này này này!"

"Sau đó thì sao?"

"Chờ ta một chút!"

Nhưng không thấy bọn họ đáp lại, vì thế cũng chỉ có thể cắn răng đuổi theo...

Mục Phù Sinh vươn tay hô to.

Mục Phù Sinh hận rèn sắt không thành thép nói:

"Đương nhiên muốn chuẩn bị đề phong nguy cơ rồi mới đi vào."

Ví dụ như...

Thế nhưng khi Mục Phù Sinh dương dương đắc ý muốn nói ra phương pháp của mình thì hắn phát hiện đám người Diệp Thu Bạch đã sớm cười nói vui vẻ đi vào trong rừng đá.

"Hoặc là tiến vào trong đó sẽ bị phân tán ra, để cho chúng ta không ngừng vòng vèo, tiêu hao tiên khí trong cơ thể chúng ta, sau đó lại dùng sát trận xuất thủ với chúng ta."

"Cho nên không vào?"

Diệp Thu Bạch không khỏi bất đắc dĩ nói:

Nhìn Mục Phù Sinh chậm rãi nói.

Không quá một nén nhang sau mấy người đã đến dưới chân Nguyệt Thần Thạch Sơn.

Đám người Diệp Thu Bạch quay đầu, nhìn về phía Mục Phù Sinh đang ngẩn ngơ.

Diệp Thu Bạch: "Sao vậy? Sao không nói nữa?"

Hồng Anh:

"A? Sao lại đến đây dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ ta rơi vào ảo cảnh rồi?"

Ninh Trần Tâm cười cười:

"Mục sư đệ cẩn thận một chút cũng tốt mà."

Thạch Sinh nhịn cười nói:

"Ninh sư huynh, ngươi không nói lời này có thể Mục sư đệ sẽ dễ chịu hơn."

Ngay cả Tống Kiêu và Tưởng Thanh Loan cũng khoái ý cười thành tiếng.

Mọi người nghe xong cười to.

"Chôn đầu vào..."

"Tìm hố làm gì?"

"Nhìn xem có cái hố nào không."

Mục Phù Sinh đáp:

Lúc này Mộc Uyển Nhi đi tới bên cạnh Mục Phù Sinh, dùng giọng điệu của lão nhân, lắc đầu nói:

"Mục sư đệ, không có việc gì, không nên nhụt chí.

Thật ra là những cạm bẫy này, ảo trận sát trận truy binh gì đó nhìn thấy chúng ta nhiều người, thực lực quá mạnh mẽ cho nên không dám xuất hiện.

Không có việc gì đâu nha!"

"Mục sư đệ..."

Lúc này Mục Phù Sinh cũng vô lực phản bác.

Mặt hắn đỏ bừng, cúi đầu không ngừng nhìn trái nhìn phải.

Tiểu Hắc hỏi:

"Ngươi đang tìm cái gì?

Chỉ vòng qua hai vòng liền tiến tới nơi này!

Không có gì hết! Căn bản không có bất kỳ trở ngại nào!

Cái gì mà sát trận ảo trận, cái gì truy binh cạm bẫy.

Rừng đá nào có cản trở bọn họ đi tới.

Mục Phù Sinh cảm giác đầu mình bị đám thảo nê mã gào thét đạp qua.

"Chết tiệt!"

Ngươi cũng có ngày hôm nay!

"Bất quá nói đi cũng phải nói lại, đến nơi rồi, kế tiếp nên làm như thế nào đây?"

Mộ Tử Tình tiến lên sờ sờ tảng đá to lớn như núi.

Bề mặt tảng đá bóng loáng, không hề gồ ghề, tựa như một mặt gương.

Mọi người nhìn về phía Mục Phù Sinh.

Mục Phù Sinh khoát tay nói:

"Đừng nhìn ta, đừng nhìn ta, ta cũng không biết!

Ai... Tâm trạng hắn còn chưa thể bình thường trở lại.

Vì thế mọi người cũng không có ý định trông cậy vào Mục Phù Sinh.

Lúc này Thạch Sinh đột nhiên tiến lên đưa tay nhẹ nhàng đặt trên tảng đá lớn, vuốt ve bề mặt bóng loáng rồi nhắm hai mắt lại.

Mọi người thấy thế đều tự giác lui về phía sau một bước.

Trong lúc bất chợt những điểm sáng trên Nguyệt Thần Thạch Sơn đột nhiên hạ xuống, vây quanh Thạch Sinh, bắt đầu nhẹ nhàng nhảy múa!

"A?"

"Đây là tình huống gì?"

Không ai dám quấy rầy, chỉ kinh ngạc chăm chú nhìn Thạch Sinh.

Trong chớp mắt, một luồng tinh không chi lực từ trong cơ thể Thạch Sinh trào ra.

Tinh không chi lực bao phủ khu vực này.

Giống như một tầng vải mỏng phủ lên không gian.

Có từng ngôi sao treo trên tinh không.

Đó là tinh thần nội hạch của Thạch Sinh!

Tinh không đan điền hiển hóa.

Tống Kiêu nhìn thấy cảnh này cười khổ:

"Điều kiện mở ra Nguyệt Thần Thạch Sơn chính là tinh không chi lực sao?

Có phải điều kiện này quá mức hà khắc hay không, e là nếu như không có Thạch huynh ở chỗ này thì không có ai có thể mở ra Côn Luân Khư đi..."

Điều này cũng chỉ có thể quy cho vận khí...

Giờ khắc này những điểm sáng màu trắng kia đột nhiên dung nhập vào trong tinh không!

Xoay tròn quanh các tinh thần rồi bắt đầu chậm rãi ngưng tụ!

Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, những điểm sáng màu trắng dần dần ngưng tụ thành một vầng trăng sáng!

Chỉ là vầng trăng này bị thiếu mất một góc, trông cứ như bị con gì đó cắn một cái...

Mục Phù Sinh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt rốt cục lấy lại tinh thần, chỉ vào vầng trăng thiếu một góc cười to:

"Ta nói rồi! Ta đã nói rồi! Chắc chắn không có dễ dàng như vậy!"

Mộc Uyển Nhi ở bên bổ đao:

"Ừ, nhưng mà không có gì nguy hiểm, xem ra chỉ cần phá giải câu đố thôi."

Mục Phù Sinh nghe xong lại cúi đầu tìm hố trên mặt đất.

Còn kém không có tự mình đào ra một cái hố!

Thạch Sinh mở mắt nhìn vầng trăng sáng.

Rõ ràng treo trên bầu trời sáng tỏ không tì vết nhưng lại không có ánh trăng chiếu xuống!

"Có phát hiện gì không?"

Diệp Thu Bạch lên tiếng hỏi.

Thạch Sinh nhìn chằm chằm vầng trăng, lắc đầu nói:

"Không có."

Lúc này Mộ Tử Tình ở bên cạnh lại nói:

"Khu rừng đá này có tác dụng gì đây?"

Nghe được lời Mộ Tử Tình nói.

Thạch Sinh kinh ngạc, lập tức đưa mắt nhìn một vòng rừng đá chung quanh.

Đúng vậy, chắc chắn rừng đá này không phải chỉ để trang trí, còn có tác dụng nào đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận