Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1036 - Không gian nội hạch, Mục Phù Sinh tức giận

. . . .

Vì sao Đồ Văn Hằng lại đột nhiên xuất hiện trước mặt họ?

Hơn nữa trước khi bọn họ đến thì Đồ Văn Hằng đã giết một đợt ma thú đầm lầy rồi, đồng thời cũng quen thuộc với hoàn cảnh, địa hình nơi này.

Phải biết rằng sương mù ảo cảnh nồng đậm như vậy, cảm giác và ánh mắt đều bị hạn chế nhiều, đồng thời hầu như không có vật tham chiếu, rất dễ dàng mất phương hướng.

Đồ Văn Hằng quen thuộc như vậy có nghĩa là hắn đã qua lại ở nơi đây một thời gian dài rồi.

Còn nữa, trong tình huống biết có nội hạch ảo cảnh, bản thân có thực lực cường đại mà vẫn đi tìm kiếm người khác, thậm chí đồng ý hợp tác với người tu đạo yếu hơn mình?

Chẳng lẽ đúng như lời Đồ Văn Hằng nói, là bởi vì thủ đoạn của hắn không có tác dụng với nội hạch ảo cảnh sao?

Nhiều điểm đáng ngờ như vậy bày ra trước mắt Mục Phù Sinh khiến cho hắn muốn tin tưởng cũng không thể nào tin tưởng.

Hứa Lạc nhíu mày nói:

Đồ Văn Hằng chỉ tay về phía nội hạch ảo cảnh, có một luồng hỏa diễm màu đen hóa thành lưỡi dao sắc bén trực tiếp đâm xuyên qua viên châu kia!

Mọi người nghe xong đều kinh ngạc.

"Chuyện này rất đơn giản."

"Nội hạch ảo cảnh mà các ngươi đang nhìn thấy trên thực tế cũng không phải chân thật, cũng chỉ là ảo cảnh mà thôi."

"Trên thực tế nơi này là một cửa truyền tống môn tiến vào bên trong nội hạch huyễn cảnh, chỉ cần bước vào trong đó liền có thể tiến vào hạch tâm ảo cảnh, nội hạch ảo cảnh thật sự nằm ở trong đó."

Cho nên Mục Phù Sinh vẫn quan sát nhất cử nhất động của Đồ Văn Hằng, cho đến bây giờ mới thấy tên này lộ ra một chút sơ hở.

Kỳ quái chính là nội hạch ảo cảnh cũng không có bị đánh nát, đồng thời lưỡi dao đen xuyên qua bên kia của thân cổ thụ.

Ảo cảnh chiếu rọi đến hiện thực, hơn nữa còn chân thực như thế?

Đồ Văn Hằng nở nụ cười ôn hòa, cực kỳ trái ngược với biểu cảm trước đó.

"Nếu như không tìm được nội hạch ảo cảnh thật sự đây?"

"Nếu không thể thu phục nội hạch ảo cảnh sẽ vĩnh viễn không cách nào từ bên trong thoát ra, chỉ có thể lạc lối, ta nói không sai chứ?

"Vậy phải làm sao để lấy được hoặc là phá hủy nội hạch ảo cảnh?"

Không ngờ Đồ Văn Hằng cũng thản nhiên gật đầu:

Giống như bị nội hạch huyễn cảnh hấp thu.

Diệp Thu Bạch nhìn thoáng qua Đồ Văn Hằng, thản nhiên nói:

Nếu không đủ điều kiện mà tiến vào cũng chỉ là tốn công vô ích."

"Ta cũng không ép buộc các ngươi tiến vào, muốn đạt được nội hạch ảo cảnh cần thỏa mãn hai điều kiện.

Đồ Văn Hằng lắc đầu:

"Nói vậy là ngươi chỉ là muốn tìm pháo hôi thôi?"

Hứa Lạc cười khổ lắc đầu:

"Quả thật là như vậy."

Có người chủ tu sát trận, cũng có người chủ tu trận pháp phòng ngự, đồng thời cũng có người nắm giữ trận pháp chức năng, cũng chính là loại tăng phúc trong quá trình tu luyện.

Trận pháp sư trên cơ bản đều sẽ chủ tu một loại hình trận pháp.

"Ta tuy rằng ta cũng biết đôi chút về ảo trận nhưng mà tới mức độ thuần thục nắm giữ thì ta vẫn còn kém xa."

Đồ Văn Hằng lắc đầu nói:

"Chẳng qua là thử vận khí thôi, dù sao ở Vân Mộng tinh vực có Liên Minh Trận Pháp Sư, tự nhiên sẽ có người nắm giữ ảo trận."

Lúc này Lạc Phong và Vân Trạch nhìn về phía Hứa Lạc.

Hắn chính là cường giả thuộc Liên Minh Trận Pháp Sư, hơn nữa địa vị chỉ ở sau tháp chủ.

Điều kiện thứ nhất chính là tâm cảnh nhất định phải vữn chắc, điều kiện thứ hai chính là thuần thục nắm giữ ảo trận.

"Ngươi chắc chắn trong nhóm chúng ta sẽ có người nắm giữ ảo trận sao?"

Mục Phù Sinh cười nói:

Mà ta không biết trận pháp cho nên chỉ có thể hợp tác với các ngươi, bằng không thì ta cũng không cách nào rời khỏi nơi này."

Trận pháp sư chủ tu ảo trận thuộc về một loại hình không phổ biến.

Thông thường thì các trận pháp sư chỉ hiểu đôi chút chứ không tập trung.

Đồ Văn Hằng tiếp tục nói:

"Hẳn là nội hạch ảo cảnh có tác dụng cực kỳ cường đại đối với trận pháp sư, có thể dung nhập sương mù ảo cảnh này vào trong ảo trận của mình."

Dung nhập sương mù ảo cảnh vào trong ảo trận sao?

Đám người Hứa Lạc cả kinh.

Nếu như có thể dung nhập, như vậy ảo trận bố trí ra sẽ cực kỳ khủng bố.

Phải biết rằng cho dù là cường giả Thần Hoàng cảnh đỉnh như bọn họ cũng không thể chống đỡ sương mù ảo cảnh quá lâu.

"Nếu như không có trận pháp sư am hiểu ảo trận, như vậy hợp tác giữa chúng ta chỉ có thể chấm dứt."

Hắn đương nhiên đã nghe qua mấy ngày nay trong Liên Minh Trận Pháp Sư xuất hiện một yêu nghiệt trên phương diện trận pháp, chính là Phương Khung.

"Ngươi có biết ảo trận không?"

Hứa Lạc bên cạnh nhíu mày nói:

Cả ba lựa chọn tin tưởng... Đồng thời cũng nghĩ xem lát nữa làm cách nào để cứu Phương Khung.

Lúc này lại khuyên nữa thì không tôn trọng sự đệ rồi.

Ba người Diệp Thu Bạch không tự chủ được mà yên lặng.

"Một khi tiến vào trong đó, nếu không thể phá vỡ ảo trận thì ngươi sẽ không cách nào thoát ra."

Tiểu Hắc cũng gật gật đầu:

"Có lẽ còn có biện pháp khác."

Phương Khung lại cười nói:

"Ta đây không chỉ vì Tiểu Hắc sư huynh mà còn vì chính mình."

Phương Khung biết bản thân mình cũng cần gia tăng thực lực.

Đại thù chưa báo, lòng hắn chưa yên.

Thù hận tràn ngập trong lòng giống như từng cây kim đâm sâu vào trong trái tim hắn, không cách nào rút ra, mỗi khi nhớ tới đều sẽ co thắt đau đớn.

Nghe được lời nói kiên định của Phương Khung cùng với ánh mắt đầy quyết tâm.

Mục Phù Sinh cũng ngăn cản:

"Phương sư đệ đừng xúc động."

Diệp Thu Bạch nhíu mày nói:

"Để ta thử xem."

Lúc này Phương Khung bỗng nhiên tiến tới.

Đồ Văn Hằng tiếc nuối lắc đầu.

"Nếu không phải trận sư chủ tu ảo trận thì không cần chịu chết vô ích, lãng phí một thân thiên phú tốt."

Hứa Lạc quát lớn.

Phương Khung lại không nghe mà tiến thẳng đến dưới tán cây cổ thụ nhìn thoáng qua Đồ Văn Hằng.

Đồ Văn Hằng cười nói:

"Chuẩn bị sẵn sàng rồi thì đi vào đi."

Phương Khung khẽ gật đầu, bước vào bên trong thân cây và biến mất.

Thấy Phương Khung không do dự tiến vào.

Diệp Thu Bạch nhìn về phía Đồ Văn Hằng, sắc mặt bình thản nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập kiếm ý.

"Nếu như ngươi chỉ muốn dùng chúng ta làm pháo hôi dò đường hoặc là có mưu đồ nào khác thì ngươi sẽ phải hối hận."

Tiểu Hắc ở bên cạnh cũng nói:

"Nếu Phương sư đệ ngã xuống, kết cục của ngươi sẽ rất thê thảm."

Mặc dù nghe có vẻ vô lý, nhưng Phương Khung là sư đệ của bọn họ, là người một nhà.

Tự nhiên bọn họ sẽ đứng bên Phương Khung vô điều kiện.

Huống hồ bọn họ nói thật.

Tuy rằng thường ngày sư tôn hay phàn nàn bọn họ gây chuyện khắp nơi.

Nhưng nếu bọn họ thật sự xảy ra chuyện.

Chắc chắn sư tôn sẽ không bỏ qua.

Ngẫm lại bộ dáng phẫn nộ của sư tôn, không biết với thực lực của mình hắn sẽ biến thế giới này thành bộ dáng gì đây?

Đồ Văn Hằng nhún nhún vai, nói:

"Nếu bản thân ta là trận sư thì không có khả năng dẫn các ngươi đến đây rồi, đương nhiên ta cũng hiểu tâm tình của các ngươi, có lẽ các ngươi cũng không có thực lực khiến ta hối hận."

Ba người Lạc Phong cũng đồng ý với Đồ Văn Hằng.

E là thực lực của hắn đã đạt tới nửa bước Thần Chủ cảnh...

Sao mấy người Diệp Thu Bạch có thể là đối thủ chứ.

Nghe vậy, ngay cả Mục Phù Sinh luôn luôn ẩn nhẫn, luôn giỏi che giấu bản thân cũng trầm mặt nói:

"Có lẽ ngươi nên chờ mong một chút."

Nhìn thấy Mục Phù Sinh, Đồ Văn Hằng khẽ nhíu mày, tuy rằng hắn dò xét chỉ thấy thực lực của Mục Phù Sinh ở Thần Vương cảnh, nhưng vì sao lại mang đến cho hắn thể làm cho hắn cảm giác nguy hiểm?

Chẳng lẽ đối phương ẩn giấu thực lực?

Thế nhưng với thực lực của Đồ Văn Hằng hắn chẳng lẽ còn không thể nhìn thấu đối phương?
Bạn cần đăng nhập để bình luận