Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 192 - Một ngón tay diệt Hư Thần

Trong đại điện.

Đột nhiên có một bóng nam tử áo trắng mờ ảo xuất hiện, mọi người đều giật nảy mình.

Hai tên cường giả Hư Thần cảnh Phật môn cùng với nam tử quạt xếp đều mang vẻ mặt nghiêm trọng.

Bọn họ thế mà không hề cảm nhận được người này tới gần!

Hơn nữa đối phương chỉ là một bóng mờ mà thôi.

Sắc mặt Hoàng Thiên Minh thì biến đổi.

Trong ký ức của Hoàng Thiên Minh có hình ảnh nam tử áo trắng này.

Lúc khi khi bao vây diệt trừ Diệp Thu Bạch thì tên nam tử áo trắng này bỗng xuất hiện, chém giết tất cả nhân mã của Lạc Nhật vương triều!

Chưởng ấn do lão giả râu dài phóng thích trực tiếp tiêu tán!

Hai thi khôi của Hoàng Thiên Minh tan thành mảnh nhỏ trong nháy mắt.

Chỉ thấy bóng nam tử áo trắng giơ một ngón tay điểm tới.

Kim cương xử trong tay lão giả có đôi mắt giận dữ lại trực tiếp rời tay hắn.

Từng sợi hơi thở không ngừng tản ra rút trở về trong cơ thể Hồng Anh.

Chỉ với một ngón tay liền phá tan tất cả công kích.

Diệp Thu Bạch và Ninh Trần Tâm thì lại có vẻ thả lỏng, cả hai đều tươi cười.

Không hề có một chút khả năng chống cự nào.

Nếu sư tôn đã đến vậy thì không cần phải để lộ tuyệt chiêu của mình.

Hồng Anh cũng nhẹ nhàng thở ra, ấn ký màu đỏ giữa hai chân mày nhanh chóng biến mất.

Lão giả râu dài còn gặp thêm phản phệ, kêu rên một tiếng, ôm lại ngực không ngừng lui về phía sau!

Nam tử quạt xếp cảm thấy nguy hiểm.

Ba luồng lực lượng vô hình trực tiếp đánh tan công kích bên đối phương.

E là thực lực của đối phương còn mạnh hơn trong dự đoán của hắn.

Ba cơn lốc lưỡi dao sắc bén của nam tử quạt xếp cũng phồng to từ bên trong rồi nổ tung trước công kích của Lục Trường Sinh

Đối phương chỉ là một bóng mờ mà thôi.

Hồng Anh: "???"

Chưa dứt lời thì Lục Trường Sinh đã lên tiếng mắng chửi: "Đừng, các ngươi đừng gọi ta là sư tôn."

Nghe Diệp Thu Bạch nói xong, ba người đều cười khổ một tiếng.

Bởi vì cả hai đã kiến thức thực lực của Lục Trường Sinh lúc ở trên Phật sơn.

Chỉ cần một chạm vào là nổ tung liền.

Hai tên lão giả Phật môn lại không cảm thấy ngoài dự đoán.

Mặt lão giả râu dài xanh rồi lại trắng trắng rồi lại xanh, tốt xấu gì thì hắn cũng là cường giả Hư Thần cảnh, thân dựa Phật môn, chính là nhóm người đứng ở đỉnh phiến đại lục này.

"..."

Lão giả râu dài đứng ra nói chuyện hiển nhiên để cho Lục Trường Sinh có chỗ trút giận rồi, hắn lại mắng chửi: "Ngươi bái cái gì mà bái!"

Diệp Thu Bạch cười nói: "Sư tôn, cuối cùng ngươi cũng tới rồi."

Lúc này, lão giả râu dài đi về phía trước, chắp tay trước ngực, cố nặn ra một nụ cười, nói: "A Di Đà Phật, các hạ, lại gặp mặt."

Hiện tại.

Lục Trường Sinh giống như một cái thùng thuốc nổ to bự.

Diệp Thu Bạch: "???"

"Kết quả một đám đánh rắm, chuyện gì cũng phải để ta đến chùi đít."

"Hay lắm, mỗi ngày đều gây chuyện cho ta giải quyết, vốn muốn thu mấy tên đồ đệ để hưởng thanh nhàn."

Ninh Trần Tâm: "???"

Bị Lục Trường Sinh mắng như vậy, tuy công phu dưỡng khí cao thâm nhưng hắn cũng không nhịn được.

Nhưng vì thực lực của Lục Trường Sinh, hắn chỉ đành nén giận nói: "Lúc trước các hạ ở Phật Sơn..."

Hắn còn chưa nói hết lời thì đã thấy Lục Trường Sinh giơ một ngón tay điểm tới.

Một đạo kiếm khí phát ra tiếng kiếm minh bắn ra!

Trong khi mọi người còn chưa kịp nhận thức có chuyện gì.

Kiếm khí đã trực tiếp đâm thủng đầu lão giả râu dài!

Hiển nhiên lão giả râu dài cũng không có dự đoán được đối phương một lời không hợp liền ra tay.

Mà càng không có dự đoán được đối phương chỉ dùng một ngón tay mà đã kết liễu mình...

Lão giả râu dài chưa kịp phản ứng thì thần hồn đã tiêu tán.

Tốt lắm.

Hơn nữa, từ sau khi Diệp Thu Bạch mang theo sư đệ sư muội rời khỏi Thảo Đường liền bắt đầu dẫn theo bọn họ đi gây hoạ...

Ba đệ tử sau không gây chuyện nhiều như tiểu tử thúi Diệp Thu Bạch.

Chỉ là cảm xúc không ổn định...

Tạm thời còn tốt.

Tứ đệ tử Tiểu Hắc...

Thật thoải mái dễ chịu biết bao.

Nhưng mấy tên đệ tử của mình thích gây chuyện.

Diệp Thu Bạch không nói tới rồi, gia hỏa này lại là một kẻ hay tái phạm!

Đi đến đâu là nơi đó có chuyện!

Nhị đệ tử Hồng Anh đây?

Thân là nữ đế thượng cổ, ôm ý tưởng chinh chiến thiên lộ nên ngày thường cũng sẽ gây chuyện gì to tát.

Tam đệ tử Ninh Trần Tâm.

Nhìn thì ôn ôn hòa hòa, cũng không thường xuyên gây chuyện.

Nhưng một chọc ra chuyện gì đó thì trực tiếp đánh tới cửa nhà người ta như đánh lên Phật môn vậy.

Thỉnh thoảng đi dạo quanh thư viện, hưởng thụ ánh mắt sùng bái từ những học viên.

Ăn cơm rồi ngủ, tưới hoa rồi xới đất, bón phân.

Vốn dĩ những ngày gần đây trôi qua rất êm đềm.

Sắc mặt Lục Trường Sinh có chút khó coi, mắng tiếp: "Lải nha lải nhải, thật sự khiến người ta phiền chết."

Không còn sinh cơ...

Thân thể ngã nhào xuống nền đại điện.

Đã tìm được đầu sỏ gây họa rồi.

Nghĩ tới đây.

Lục Trường Sinh nhìn về phía Diệp Thu Bạch, đen mặt nói: "Sau khi giải quyết xong chuyện này, ngươi ngoan ngoãn ở Thảo Đường cho ta!"

"Còn nữa, về sau không cho mang theo sư đệ sư muội của ngươi ra ngoài!"

Diệp Thu Bạch: ? ? ?

Gì đó?

Vì sao đó?

Làm sao mà lại biến thành ta làm sai rồi?

Ta này trở thành người cõng nồi hộ chuyên nghiệp rồi sao?

Bên kia.

Đám người lão giả có đôi mắt giận dữ, nam tử quạt xếp cùng với Hoàng Thiên Minh, Hoàng Nhất Thống cũng không có chú ý tới mấy người Lục Trường Sinh đang đùa giỡn mà là nhìn về phía lão giả râu dài đã ngã trên mặt đất, không còn sức sống.

Sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng và khó coi.

Thực lực của đối phương vượt quá dự đoán của bọn họ!

Chỉ một ngón tay liền diệt sát một cường giả Hư Thần cảnh.

Đơn giản giống như giết một con gà con.

Phải biết rằng nam tử áo trắng ở đây chỉ là một bóng mờ mà thôi.

Nếu bản tôn tự mình buông xuống thì thực lực sẽ cường đại đến mức độ nào?

Lòng lão giả có đôi mắt giận dữ tràn đầy phẫn nộ, muốn báo thù cho lão giả râu dài nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo.

Với thực lực của đối phương, nếu ngây ngốc xông lên, không phải sẽ trở thành lão giả râu dài thứ hai sao.

Sắc mặt Hoàng Nhất Thống khó coi hơn tất cả.

Thực lực của Diệp Thu Bạch cường đại như thế.

Ngay cả cường giả Hư Thần cảnh cũng có thể bị tiêu diệt một cách nhẹ nhàng.

Vì sao trước kia lại trêu chọc hắn chứ!

Thật sự là quá ngu ngốc!

Hoàng Nhất Thống cảm thấy tràn đầy bất đắc dĩ.

Dù sao hắn cũng từng điều tra chi tiết của Diệp Thu Bạch.

Chỉ có thể tra được Diệp Thu Bạch xuất thân từ Diệp gia Thiên Nguyên thành Nam Vực.

Sau đó thiên phú khôi phục, tiến vào Tàng Đạo thư viện Nam Vực bái sư học tập.

Còn sư tôn mà hắn bái thì không có một chút thông tin nào!

Khi đó hắn nào nghĩ tới chuyện một Nam Vực nho nhỏ sẽ có sự xuất hiện của cường giả bực này?

Nếu có cường giả cấp độ này tồn tại.

Vì sao Tàng Đạo thư viện Nam Vực lại nhỏ yếu như thế, địa vị thấp nhất trong thư viện bốn vực?

Mặt Hoàng Nhất Thống xám như tro tàn.

Bọn họ không phải thua vì khinh địch, cũng không phải thua vì trêu chọc Diệp Thu Bạch.

Mà là thua vì tình báo không đủ đầy đủ...

Hiện giờ, muốn Lạc Nhật vương triều không bị diệt vong chỉ có thể đủ ôm chặt đùi tên thượng sứ này.

Có lẽ còn có một đường sinh cơ.

Sắc mặt "Hoàng Thiên Minh" cũng trở nên nghiêm trọng.

Cường giả cấp độ này. phỏng chừng đặt ở thời kỳ thượng cổ cũng là tồn tại trên đỉnh.

Mà đây mới chỉ là một bóng mờ.

Khó trách Vân Hoàng nữ đế sẽ bái người này làm sư...

Nghĩ đến đây.

Hoàng Thiên Minh cũng không còn ý tưởng báo thù nữa, chuyển sang nghĩ cách để thoát thân . . . .

Lúc này.

Nam tử quạt xếp bước ra.

Hắn nhìn Lục Trường Sinh rồi nói: "Tiền bối, thứ lỗi vì dùng phương thức này mời ngươi tới đây, ta bồi lễ trước."

Nói xong liền ôm quyền, cung kính khom người.

Lục Trường Sinh chỉ lạnh nhạt nhìn hắn.

Tuy rằng không có phóng thích hơi thở nhưng lại có một áp lực vô hình đè lên người nam tử quạt xếp.

Nam tử quạt xếp cắn răng, căng da đầu nói: "Lần này mời tiền bối tới đây chỉ vì hỏi thăm một chuyện."

"Rốt cuộc mục đích của tiền bối khi ở lại phương giới vực này là gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận