Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 256 - Buông xuống

Bên trên Thiên lộ.

Lục Trường Sinh đứng lên.

Trải qua một lúc suy tư thì hắn đã nghĩ ra ba trận pháp sát phạt.

Vừa lấy tài liệu vừa mắng chửi: "Thật là phiền toái, nếu không phải muốn bảo đảm một chút thì cần gì suy nghĩ lâu như vậy, hao phí biết bao nhiêu tế bào não nha!"

"Não bắt đầu hôn mê rồi đây."

"Không được, sau khi chuyện này chấm dứt phải ngủ một giấc thật kỹ, để tiểu tử thúi Diệp Thu Bạch làm cho mình một con dê nướng to."

"Lại kêu Hồng Anh hầm canh cá."

"Tiểu Hắc... À, không cần."

Trận pháp này tên là Xích Dương Phong Sát trận!

Tên là Không Gian Triền Bạo trận!

Lại phối hợp với Kiến mộc mà Kiến Mộc Khốn Long trận phóng thích ra.

Phong tỏa không gian đồng thời kích nổ không gian!

Có thể phóng xuất ra viêm dương chi hỏa.

Lục Trường Sinh gọi nó là Vân Hà Phúc Hải trận!

Lục Trường Sinh nói xong liền bắt đầu bố trí trận pháp.

Trận pháp cuối cùng mượn Phong Linh Vân Hà trận hạn chế linh khí trong cơ thể đối phương cùng với linh khí quanh thân.

Lấy gió lốc tăng cường hỏa thế, giúp uy lực tăng lên gấp bội.

Trận pháp thứ nhất dùng viêm dương chi lực là chính, phong chi ý là phụ.

Trận pháp thứ hai thì có thể phối hợp với trận pháp không gian.

Thế này hẳn là ổn thỏa rồi.

Khi Kiến mộc buộc chặt quân địch, viêm dương chi hỏa sẽ đốt cháy Kiến mộc tạo thành tổn thương liên tiếp!

Phỏng chừng có thể tiêu hao một ít lực lượng của đối phương.

Thúc giục vân hà hình thành bát phương giảo sát!

Ừ.

Một cây Kiến mộc chìa ra hóa thành một cái ghế.

"Tốt rồi, tiếp theo chỉ cần xem hiệu quả."

Tuy rằng đã quyết định đối kháng thế lực ngoại vực xâm lấn.

Sau khi bố trí ba trận pháp xong, Lục Trường Sinh xoa xoa trán mình dù không có chút mồ hôi nào.

Phải biết rằng, ngay cả Vân Hoàng đế quốc thời kỳ thượng cổ chỉnh hợp tất cả lực lượng trên đại lục, dưới sự dẫn dắt của Vân Hoàng nữ tu vi Đế cảnh mà vẫn thảm bại!

Cũng có thể giữ chân địch nhân một thời gian.

Cùng lúc đó.

Đội hình thế này mà không khẩn trương, không sợ hãi mới không bình thường.

Hiện giờ bọn họ không có một cường giả Đế cảnh nào!

Hắn thở ra một hơi nói: "Thật sự không dễ dàng nha."

Nhưng trên mặt mỗi người đều có vẻ nặng nề.

Đây là điều không thể tránh khỏi.

Dù sao thực lực chỉnh thể bên giới vực đối phương mạnh hơn bọn hắn không biết bao nhiêu lần!

Nói xong liền thúc giục Kiến Mộc Khốn Long trận.

Bên kia, Hồng Anh dẫn quân liên minh tiến đến thiên lộ.

Trí não hoạt động lâu như vậy nên cần nghỉ ngơi. ...

Lục Trường Sinh nằm xuống ghế, nhắm hai mắt nghỉ ngơi.

Những thế lực không tham dự lần chinh chiến này cũng chăm chú theo dõi.

Thắng thì có thể giữ được Man hoang giới vực.

Bọn họ cũng có thể tiếp tục phát triển.

Nếu thua trận.

Bọn họ nên đi nơi nào đây?

Trong lịch sử, thế lực chọn đội thất bại sẽ rơi vào cảnh diệt vong.

Còn thế lực không có chọn đội cũng sẽ bị thanh toán.

Một ít thế lực không đủ tầm nhìn, muốn ổn thỏa phát triển.

Nhưng chuyện này có khả năng xảy ra sao?

Lời vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều kinh ngạc!

Đột nhiên giờ phút này trong quân liên minh lại có một tên trưởng lão thuộc một thế lực lên tiếng: "Nếu... Nếu không thì chúng ta thỏa hiệp với đối phương đi?"

Đã có thể thuyết minh một ít vấn đề.

Một người cao ngạo như nàng mà có thể bái một người khác làm sư phụ, hơn nữa còn tôn trọng thế này.

Quốc sư biết rõ ánh mắt bệ hạ nhà mình cực cao.

Thực lực chắc chắn khó lường.

Hồng Anh gật gật đầu.

Nghiêm túc nói: "Có thể bảo vệ Man hoang giới vực hay không là nhờ sư tôn."

Lục Trường Sinh nghe nàng nói, trợn mắt đáp lại: "Ngươi đừng có hy vọng vào ta, nhiều nhất là chỉ giúp các ngươi giữ chân đối phương một hồi, cuối cùng phải xem các ngươi."

Mấy người Diệp Thu Bạch nhìn nhau cười khổ.

Hồng Anh cũng có chút bất đắc dĩ.

Nói thật, niềm tin của nàng hoàn toàn phụ thuộc vào Lục Trường Sinh!

Nếu không thì sao thực lực còn chưa hoàn toàn khôi phục mà nàng dám quyết định chinh chiến thiên lộ?

Quốc sư cũng đi tới, cười nói: "Trận pháp mà tiền bối bố trí hẳn là có thể chống đỡ không ít thời gian."

Có thể trở thành sư tôn của bệ hạ.

Lục Trường Sinh mở mắt nói: "Chuẩn bị tốt rồi sao?"

Bốn người Hồng Anh cũng nhìn thấy Lục Trường Sinh đang nằm trên ghế, cả đám nhanh chóng tới gần.

Quan liên minh đã tới bên ngoài thiên lộ.

Không bao lâu sau.

Thua thì giới vực bị hủy diệt, chờ đợi bọn họ cũng là sự tử vong mà thôi. ...

Thắng thì ngày sau sẽ không thể được người khác có cái nhìn tốt về mình.

Quốc sư lập tức âm trầm nhìn người này.

Hồng Anh cũng khẽ nhíu mày.

Hỏng rồi!

Tới thời điểm này mà còn nói như thế này.

E là sĩ khí sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng!

Hành quân đánh giặc.

Yếu tố hàng đầu là thực lực chỉnh thể.

Đồng thời sĩ khí cũng quan trọng không kém!

Nếu không tinh thần chiến đấu dũng mãnh không sợ chết, dù có mạnh hơn nữa cũng sẽ có khả năng lật bàn!

Huống hồ hiện giờ thực lực chỉnh thể của quân liên minh thua xa bên đối phương.

Vẻ mặt tên trưởng lão kia đầy sợ hãi và bất an.

Không biết là sợ hãi địch nhân ngoại vực hay sợ hãi đám người Hồng Anh...

"Thực lực của đối phương cường đại như vậy, chắc chắn chúng ta không phải đối thủ."

"Nếu chúng ta giao đồ vật mà đối phương muốn ra, đổi lấy tính mạng của chúng ta."

"Đồng thời để bọn họ mang chúng ta đến giới vực khác, chẳng phải càng..."

Nhưng mà còn chưa có nói dứt lời thì đã có một đạo kiếm ý xuyên thủng trán người này!

Hai mắt trưởng lão kia trợn to, đồng tử nhanh chóng giãn ra, từ trong không trung vô lực rơi xuống!

Là Lục Trường Sinh!

Chỉ thấy Lục Trường Sinh chậm rãi ngồi dậy.

Vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong mắt lại tràn ngập sát ý!

Trong thời khắc mấu chốt mà nói ra mấy lời ảnh hưởng sĩ khí.

Nếu nói không có người sai sử, Lục Trường Sinh không tin!

Ngay sau đó hắn quay đầu nhìn về Hồng Anh, lạnh nhạt nói: "Không phải nói đã chuẩn bị tốt rồi?"

Sắc mặt Hồng Anh trở nên khó coi, đáp: "Xin lỗi, là sơ sót của ta"

Lục Trường Sinh cũng không có chỉ trích gì.

Chỉ là thiếu chút nữa liền chửi má nó rồi.

Hắn không muốn thua trận chiến này nha!

Thua cũng sẽ đánh mất cuộc sống mò cá thường ngày.

"Ngươi xử lý trước."

Hồng Anh gật gật đầu, lập tức bắt đầu phân phó Cửu Thiên Bộ cùng với quốc sư củng cố quân tâm.

Nhưng mà hiệu quả không quá rõ ràng.

Hiển nhiên lời tên trưởng lão kia nói đã khiến lòng mọi người bắt đầu dao động.

Sắc mặt mấy người Ngôn viện trưởng và Lâm Hòa Phong cũng không dễ coi lắm.

"Phỏng chừng là hành động của Phật môn."

"Cũng chỉ có bọn họ mới có thực lực xếp nội gián trong quân liên minh."

"Ai..."

Lúc này, bên ngoài thiên lộ có một cỗ hơi thở khổng lồ buông xuống!

Mọi người đều tập trung nhìn!

Hồng Anh cũng ngưng trọng nói: "Tới..."

Tới!

Người ngoại vực đã tập kết bên ngoài thiên lộ.

Có thể khởi xướng tiến công bất kỳ lúc nào!

Lục Trường Sinh cũng nhìn đến.

Ánh mắt bình đạm nhưng trong lòng lại hoảng hốt.

Cũng không biết trận pháp mình bố trí có tác dụng với bọn họ không!

Giờ phút này.

Ở bên ngoài thiên lộ.

Khổng Giang Hàn lạnh nhạt nhìn về phía thiên lộ, giống như có thể nhìn thấy quân liên minh bên trong.

"Giao giới vực chi tâm ra, bổn tọa có thể thả các ngươi một đường sống."

"Nếu như không giao, chúng ta đây cũng cũng chỉ có thể mạnh mẽ cướp đoạt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận