Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1171 - Ẩn giấu?

. . . .

Trần ai lạc định.

Cuối cùng bốn người đứng đầu cũng được định ra, theo thứ tự là Từ Mộng, Triệu Á, Trương Hạc và Mục Thích.

Ngải Tuyết mở đầu cao điệu nhưng lúc kết thúc không có một đệ tử nào chen vào bốn vị trí đầu...

Nàng làm cho tất cả thôn dân tưởng rằng bản thân là người mạnh nhất trong đám tiên sư, hôm nay lại...

Ai, không nói nữa.

Còn Ngải Tuyết thì sao? Hiện giờ sắc mặt nàng cực kỳ âm trầm nhìn bốn tên đệ tử trước mặt.

Ngưu Trọng cúi đầu nói: "Không... Không xứng đáng với sư tôn."

Bọn họ biết đây là Ngải Tuyết trục xuất bọn họ khỏi sư môn!

Nhưng dù sao cũng là chuyện của nàng ta, bọn họ không tiện quản nhiều.

"Về sau các ngươi tự mình đi tu luyện đi, ngày sau cũng đừng nhắc tới tên của ta, ta không gánh nổi!"

Đám người Diệp Thu Bạch bên cạnh nghe Ngải Tuyết nói vậy đều nhíu mày.

"Cho ngươi nhiều tài nguyên như vậy, ngươi lại kém như vậy, còn cần ngươi làm gì?"

Lúc này trưởng thôn đột nhiên lên tiếng.

Ngải Tuyết lạnh lùng nhìn Ngưu Trọng.

"Nếu chủ nhân nhà đá đã định ra, hẳn là khảo nghiệm cũng kết thúc đi."

Ngưu Trọng sợ hãi, há miệng nhưng lại không biết nên nói gì.

Cảm giác được ánh mắt rét lạnh của nàng, thể xác và tinh thần Ngưu Trọng như rơi xuống hầm băng!

Có điều... Ngải Tuyết cũng chưa từng chính thức coi bọn họ là đệ tử của mình, chỉ là quân cờ thông qua khảo nghiệm mà thôi.

Nghe được lời của trưởng thôn, mọi người cũng vừa nói vừa cười tản ra.

Đám người Ngưu Trọng biến sắc.

Trước ánh mắt khó hiểu của đám người Diệp Thu Bạch, trưởng thôn nói:

Phương Khung nhìn quanh một vòng, âm thanh kia còn chưa vang lên.

Các vị phụ lão hương thân, nên chữa thương chữa thương, nên trồng trọt trồng trọt, nên chăn trâu đi chăn trâu.

Hiển nhiên thân phận trưởng thôn không tầm thường, e là giám khảo trong Phù Sinh Đồ rồi.

Giống như đại dương mênh mông, cửu u thâm uyên...

"Sư... Sư tôn, người phải đi sao?"

Thời điểm nói tới đây, khí chất của trưởng thôn cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất!

"Nếu có thể, sư tôn cũng muốn dẫn ngươi ra ngoài."

"Người thông qua khảo nghiệm còn thời gian một ngày tạm biệt đệ tử mà các ngươi thu nhận."

Nhìn thoáng qua Mục Thích, Diệp Thu Bạch hỏi trưởng thôn:

Vừa cố gắng... vừa hiếu thuận, trái một sư tôn phải một sư tôn chạy theo sau mông nàng, thật đáng yêu nha!

Bồi dưỡng một năm, nàng cũng rất thích đồ đệ Tiểu Thụ này.

Mặc dù không có khí tức tu đạo nhưng lực lượng thần hồn nồng đậm không ngừng tràn ra!

Mộc Uyển Nhi cúi đầu nhìn Tiểu Thụ, bất đắc dĩ gật đầu.

"Vậy... Vậy ngươi không cần Tiểu Thụ nữa sao?"

Mộc Uyển Nhi nửa ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Tiểu Thụ nói:

Ngay cả Mục Phù Sinh cũng không nhìn ra sâu cạn!

Tiểu Thụ vội vàng xoay người, giữ chặt góc áo Mộc Uyển Nhi, dùng ánh mắt đáng thương nhìn, nhỏ giọng nói:

Nghe được lời trưởng thôn nói, đám người Mục Thích đều sửng sốt.

"Đương nhiên, nếu như các ngươi không cần cáo biệt ta có thể mang các ngươi đến hạch tâm chi địa ngay bây giờ."

"Tiền bối, chúng ta có thể mang đệ tử ra ngoài hay không?"

"Bọn họ chỉ là đệ tử các ngươi thu để thông qua khảo nghiệm mà thôi, nói câu không dễ nghe thì chỉ là công cụ, vì sao còn muốn mang ra ngoài bồi dưỡng?"

Nghe được lời trưởng thôn, sắc mặt đám người Mục Thích trắng bệch.

"Bọn họ không phải công cụ!"

Không đợi Diệp Thu Bạch mở miệng trả lời, Mộc Uyển Nhi liền tức giận phản bác!

Thấy vậy, Diệp Thu Bạch cũng cười lắc đầu, giao cho Mộc Uyển Nhi phát huy.

"Chúng ta thu đệ tử đều là thật tâm thu, mà không phải đem bọn họ coi như công cụ!"

Ngải Tuyết: "..."

Ngươi làm sao vậy?

Diệp Thu Bạch và Mục Phù Sinh nhìn qua, sắc mặt vừa phức tạp vừa ngưng trọng.

Triệu Á thấy thế lập tức đi tới bên cạnh Tân Hồng Y.

Lúc này, Tân Hồng Y đã lâu không thấy cũng xuất hiện.

"Những người không có thông qua khảo nghiệm ở lại chỗ này chờ."

Đám người Diệp Thu Bạch gật đầu.

Lúc trước nói cho bọn hắn thời gian một ngày, vốn cho bọn hắn thời gian cáo biệt đệ tử, muốn mang ra ngoài nên không cần cáo biệt rồi.

Nghe được câu trả lời của trưởng thôn, đám người Mộc Uyển Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó cười nhìn về phía Tiểu Thụ.

"Tốt lắm, lúc sau ngươi liền theo sư tôn ra thế giới bên ngoài, thế nào?"

Tiểu Thụ nhất thời vui vẻ nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại dần ảm đạm.

"Nhưng... Gia gia..."

Mộc Uyển Nhi cười.

"Cũng có thể đi theo chúng ta ra ngoài, đến lúc đó sư tôn sẽ tìm cho gia gia ngươi một chỗ tận hưởng niềm vui gia đình."

Nghe vậy, sự ảm đạm trên mặt Tiểu Thụ bị xua tan.

"Tốt lắm, nếu đã quyết định xong thì các ngươi liền theo ta đến hạch tâm chi địa đi."

Xem ra, đây là khảo nghiệm nho nhỏ mà trưởng thôn dành cho bọn họ...

"Khó được lòng này, đã như vậy tự nhiên có thể mang ra ngoài."

Nhìn Mộc Uyển Nhi, trưởng thôn đột nhiên nở nụ cười, gật đầu nói:

"Cho dù không thể mang ra ngoài thì trước sau vẫn là đệ tử của chúng ta!"

Mộc Uyển Nhi ôm Tiểu Thụ, thở phì phò nhìn thôn trưởng nói:

Ta vốn đã khó chịu lắm rồi, ngươi còn phải chọc ta một chút?

Thôn trưởng nhướng mày nhìn về phía Tân Hồng Y, nói:

"Dư nghiệt Tà Ma Vực sao? Theo đạo lý thì không cho phép ngươi đi vào, bất quá dựa theo lời các Nhân tổ, chỉ cần thông qua khảo nghiệm, bất kể là ai cũng có thể tiến vào, thuận theo tự nhiên là tốt rồi... Ngươi cũng theo chúng ta vào."

Dứt lời, thôn trưởng vung tay lên, không gian trước mặt giống như giấy mỏng bị xé ra một khe!

Sau đó hắn dẫn đầu bước vào trong đó.

Diệp Thu Bạch, Hồng Anh, nam tử chất phác cùng với Tân Hồng Y cũng bước theo sau trưởng thôn.

Khi mấy người vào hết, khe không gian nháy mắt khép lại!

Nhìn khe hở không gian khép kín, Tưởng Thanh Loan bĩu môi nói:

"Cũng không biết các Nhân tổ tiền bối nghĩ như thế nào, thả một dư nghiệt Tà Ma Vực tiến vào, lỡ như Phù Sinh Đồ bị nàng lấy được thì nên làm gì bây giờ?"

Mộ Tử Tình cười khẽ một tiếng: "Yên tâm đi, sẽ không đâu.

Tưởng Thanh Loan nhìn thoáng qua Mộ Tử Tình, bất đắc dĩ nói:

"Đúng đúng, nhất định là Diệp Thu Bạch nhà ngươi lấy được đúng không?"

Nghe vậy, mặc dù sắc mặt Mộ Tử Tình ửng đỏ nhưng vẫn gật đầu.

Đối với Diệp Thu Bạch, Mộ Tử Tình vĩnh viễn tín nhiệm mười phần.

"Nam tử chất phác kia cũng vào, e rằng Giám Sát Thánh Điện không đạt được mục đích rồi?"

Dù sao trong mắt nàng thì nam tử chất phác giống như một khúc gỗ.

Ngải Tuyết lại cười lạnh một tiếng, nói:

"Nếu ngươi nghĩ như vậy, vậy chúng ta sẽ đạt được mục đích."

Nghe đến đây, Tống Kiêu biến sắc.

Đám người Ninh Trần Tâm cũng nhìn qua.

Ngải Tuyết lắc đầu nói:

"Mặc dù không muốn thừa nhận, thực lực của hắn vượt xa ta."

Ở trong tay hắn các ngươi không có bất kỳ cơ hội nào.

Dù sao cũng không cách nào truyền âm cho mấy người bên trong nên Ngải Tuyết cũng không có giấu giếm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận