Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 962 - Ai là mèo, ai là chuột?

. . . .

Khu vực ma khí đen nhánh bao phủ, dù cho Trọng trưởng lão có tu vi Thần Vương cảnh hậu kỳ cũng không dám dễ dàng bước vào.

Mới ở rìa bên ngoài thôi mà đã cảm giác được thân thể của mình đang bị cỗ ma khí tràn ngập kia ăn mòn.

Nếu như tiếp tục tiến sau vào bên trong, với cảnh giới của hắn thì cũng chỉ nhận lấy một kết cục duy nhất chính là tử vong!

Trọng trưởng lão nhìn vào trong ma khí đen nhánh mà sắc mặt trở nên vô cùng âm trầm.

Không bao lâu sau Trọng Trường Công cùng đám người Thần Thể Tông đều chạy tới nơi này.

"Trưởng lão, bọn họ đâu rồi?"

Lam Hải lên tiếng hỏi.

Lam Hải thì lại nhíu mày nói:

"Một khi đã như vậy các ngươi liền canh giữ bên ngoài đi, ta tiến vào truy kích, nếu bọn họ tử vong cũng sẽ mang thanh kiếm ra tới."

Trọng Trường Công thì trực tiếp mắng to:

Trọng trường lão gật đầu nói:

Nghe vậy.

"Không có vấn đề quá lớn, bốn tên tiểu tử Thần Binh cảnh kia phỏng chừng tiến vào bên trong sẽ không cách nào hành động, bọn họ cũng chỉ có hai lựa chọn."

Trọng trường lão đưa tay chỉ về phía ma khí ba hướng tới ma khí, trầm giọng nói:

Dứt lời cũng không đợi những người khác nói gì liền một mình tiến vào trong phạm vi ma khí bao phủ!

Mấy người chung quanh người đều có vẻ sửng sốt.

"Đi vào."

"Với thực lực của bọn họ, hẳn là sẽ không ở trong đó bao lâu, có lẽ chỉ cần có người đi vào, người còn lại ở bên ngoài canh giữ là được. . . . . ."

Dù sao Trọng trường lão có tu vi Thần Vương cảnh hậu kỳ, tự nhiên có thể kiên trì đi đến vị trí của bọn họ."

"Thà rằng tiến vào chịu chết cũng không muốn đưa thanh kiếm cho chúng ta sao."

"Lựa chọn thứ hai chính là vòng qua Trọng trường lão, tuy rằng trong phạm vi ma khí bao phủ thì các phương vị đều có thể là ngõ ra, nhưng muốn tránh chúng ta thì phải tiếp tục hướng về phía trước một đoạn mới có thể thoát ra thông qua một lối khác."

Bên cạnh có một tên trưởng lão Thần Vương cảnh sơ kỳ cười nói:

"Tiếp tục tiến sâu vào bên trong, như vậy sẽ bị ma khí trấn áp ăn mòn đến chết, sau đó Trọng trường lão tới nơi thu lấy thanh kiếm.

"Cần gì chứ. . . . . . Thất phu vô tội hoài bích có tội, muốn trách chỉ có thể trách các ngươi không biết điều đi. . . . . .". . . . . .

Giống như đã bắt được Thanh Vân kiếm của Diệp Thu Bạch Thanh rồi vậy.

Phá hủy từ trong đến ngoài!

Nói tóm lại, hai lựa chọn đều có chung một kết cục.

Mục Phù Sinh thì lại có chút nhẹ nhàng.

"Nói vậy thì với cảnh giới của bọn họ cũng không đủ để thực hiện, cho nên cũng chỉ có thể đi ra từ hướng chúng ta đang canh giữ, cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết."

"Hắc sư huynh, phỏng chừng ma khí đen nhánh này thật sự có quan hệ với ngươi đó, hình như không hề ảnh hưởng tới ngươi."

Phương Khung thấy thế, nói:

Lúc này, trông Tiểu Hắc còn nhẹ nhàng hơn.

Mọi người nghe xong đều thả lỏng, nở nụ cười.

Phương Khung cười khổ nói:

"Trách không được ngay cả những cường giả Thần Vương cảnh, thậm chí Thần Hoàng cảnh đều không thể tiến tới khu vực trung tâm, nơi đây mới chỉ là khu vực ngoài rìa mà đã thế này rồi. . . . . ."

Sắc mặt Diệp Thu Bạch cũng có chút ngưng trọng, cho dù có Hỗn Nguyên Kiếm Thể cùng với Thái Sơ Kiếm Kinh phối hợp chống đỡ nhưng hắn vẫn không cảm thấy dễ chịu chút nào.

Trọng Trường Công nhìn vào ma khí mà nở nụ cười dữ tợn, thấp giọng lẩm bẩm nói:

Giống như muốn ăn mòn bọn họ từ nội bộ.

Bốn người Diệp Thu Bạch mới vừa tiến vao liền cảm nhận được một cỗ ma khí nồng đậm điên cuồng xâm nhập vào thân thể bọn họ thông qua làn da, qua lỗ chân lông.

Trong khu vực có ma khí đen nhánh dày đặc bao phủ.

Tiểu Hắc gật gật đầu, ma khí không chỉ không có gây cảnh hưởng tới hắn, thời điểm tiến vào trong cơ thể hắn còn chậm rãi tăng cường thân thể!

Thậm chí thời điểm hắn bước vào nơi đây.

Rõ ràng cảm nhận được huyết mạch trong cơ thể có dấu hiệu sôi trào!

Có thể xác định là vật đầu nguồn có liên hệ chặt chẽ với hắn.

"Các ngươi tới gần ta một chút."

Tiểu Hắc nói, ngay sau đó phóng thích một tia huyết mạch chi lực.

Huyết mạch chi lực ngưng tụ thành ba giọt tinh huyết.

Chung quanh ba giọt tinh huyết này, ma khí đen nhánh giống như cực kỳ vui thích không ngừng vờn quanh!

Tiểu Hắc khống chế ba giọt tinh huyết phân biệt dừng ở trên ngực ba người.

Ánh mắt nhìn về phía trước, biểu cảm châm chọc như mèo vờn chuột.

"Với thực lực của các ngươi hẳn là không cách nào đi quá xa. . . . . ."

Bất quá suy nghĩ một chút hắn vẫn cười dữ tợn nói:

Lại bắt đầu chạy sao?

Phía sau bọn họ, Trọng trường lão đang truy kích cảm giác được hơi thở của mấy người Diệp Thu Bạch bắt đầu nhanh chóng di chuyển vào sâu bên trong, biểu tình không khỏi sửng sốt.

Muốn dẫn Trọng trường lão tới địa phương mà với thực lực của hắn cũng không cách nào thừa nhận ma khí ăn mòn.

Mục Phù Sinh vừa định nói gì đó lại lập tức ngập miệng nhíu mày, nhìn về phía sau.

"Đuổi tới."

Vừa dứt lời thì Diệp Thu Bạch cùng Phương Khung cũng cảm nhận được một cỗ uy áp Thần Vương cảnh đang tiến tới gần.

"Tới đúng lúc."

Diệp Thu Bạch đột nhiên cười nói:

"Một khi đã bám riết không tha, vậy đừng để cho hắn ra ngoài, Trọng trường lão này thân là trưởng lão nội môn của Thần Thể Tông, lại là một trong những người quản sự ở điện tập kết, hắn biết được không ít tin tức."

Phương Khung cười khẽ một tiếng:

"Thật sự là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết."

Dứt lời, bốn người nhanh chóng tiến tới, đi vào chỗ sâu hơn.

Tiểu Hắc gật đầu cười, xác minh phỏng đoán của mình.

"Như vậy là được."

Ma khí đen nhánh trong cơ thể nháy mắt bị hút ra bên ngoài.

Diệp Thu Bạch, Mục Phù Sinh cùng với Phương Khung đều cảm giác thân thể chợt nhẹ nhõm.

Sau khi hắn làm xong mấy chuyện này.

Tinh huyết hóa thành một tấm vảy đỏ dán lên ngực.

Nhưng mà. . . . . .

Hắn nào có biết rằng.

Đúng thật là mèo vờn chuột.

Nhưng mà thân phận mèo chuột cần phải thay đổi một chút. . . . . . .

Tiến vào sâu bên trong năm mươi dặm.

Trọng trường lão cảm nhận được tốc độ của bọn họ vẫn không có chậm lại không khỏi nhíu mày:

"Chỉ có tu vi Thần Binh cảnh mà còn có thể kiên trì tới nơi đây?"

Tới nơi đây, dù cho Thần Tướng cảnh cũng cực kỳ miễn cưỡng. . . . . . .

Vào sâu trăm dặm.

Sắc mặt Trọng trường lão bắt đầu trở nên ngưng trọng:

"Tuy rằng tốc độ bắt đầu chậm lại . . . . . Nhưng với thiên phú của bọn họ, thật sự chỉ là đệ tử nội môn thế lực nhị lưu sao?"

Tiến vào trăm dặm thì cho dù là Thần Tướng cảnh cũng đều phải chết!

Bởi vì ở nơi đó cho dù thân là cường giả Thần Vương cảnh hậu kỳ như Trọng trường lão đều cảm giác được áp lực.

"Hay là bọn họ ẩn tàng thực lực?". . . . . .

Khi tiến vào sâu một trăm năm mươi dặm.

Bóng dáng bốn người Diệp Thu Bạch rốt cuộc xuất hiện trước mặt Trọng trường lão.

Hiện giờ Trọng trường lão đã hoàn toàn không còn sự nhẹ nhàng trước đó.

Ngược lại hơi thở Thần Vương cảnh hoàn toàn bùng nổ bao phủ bọc quanh thân thể hắn, hóa thành lá chắn bảo hộ.

Sắc mặt cũng có chút trắng bệch.

Nhưng mà khi Trọng trường lão nhìn thấy bốn người Diệp Thu Bạch, bốn người trông như không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì!

Ngược lại trên mặt treo một nụ cười hài hước.

"Các ngươi. . . . . ."

Lòng Trọng trường lão đột nhiên run lên.

Thấy một màn như vậy hắn cảm giác mình đã trúng kế.

"Các ngươi thật sự là Thần Binh cảnh?!"

Nghe vậy, Diệp Thu Bạch cười nói:

"Đương nhiên."

"Vậy sao các ngươi có thể ở khu vực này mà trông giống như người không có việc gì?!"

Trọng trường lão kinh ngạc xen lẫn tức giận nói:

"Nơi này dù có tu vi Thần Tướng cảnh cũng không thể đặt chân tới!"

Phương Khung ở bên cười nói:

"Hiện tại hình như ngươi không nên quản nhiều như vậy nha, hay là trước hết nghĩ xem ngươi nên ra ngoài như thế nào đi."

Vừa dứt lời.

Hai tay Phương Khung thò ra.

Tiên duyên ảo trận và một sát trận đồng thời dâng lên trong khoảnh khắc này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận