Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế - Chương 1721: Siêu việt phiên bản ý nghĩ (6/6) (length: 8473)

Thiên tài địa bảo cấp bậc Thương Linh Hải Phách này, từ lâu đã có ý thức linh hồn của riêng mình.
Nói đúng hơn, cơ bản là chỉ cần thiên tài địa bảo vượt qua cấp bậc Bán Thần cảnh, đều sẽ có một ý thức tự chủ tương đối hoàn chỉnh.
Chỉ là, Thương Linh Hải Phách là thiên tài địa bảo thuộc loại Thần Hồn, so với những loại khác thì giống như một lão giả từng trải vô số năm tháng.
Trước đây, Thiên Tâm thú đã dùng huyết mạch của mình thử nhận chủ, Hứa Thương Hải cũng dùng huyết mạch tinh thuần nhất của Hứa gia để tưới tắm.
Nhưng mà, tất cả đều không thể gây ra chút phản ứng nào từ Thương Linh Hải Phách.
Khi tinh huyết của Hứa Dạ Minh, thứ ẩn chứa mấy chục loại tinh huyết dị thú và sức mạnh huyết mạch của bản thân nhỏ xuống vào hoa tâm của Thương Linh Hải Phách.
Hô hô hô!
Trong khoảnh khắc.
Lấy Thương Linh Hải Phách làm trung tâm, từng mảnh hoa màu xanh băng xung quanh sườn núi nhỏ đều bị nhuộm thành màu đỏ máu!
Toàn bộ bãi cỏ băng trong trẻo thánh khiết trong thời khắc này trở nên thê lương thảm thiết.
Không chỉ như thế.
Khí tức Thần Hồn trong Thiên Tâm Cốc đều bị điều động, lấy Thương Linh Hải Phách và Hứa Dạ Minh làm trung tâm, tạo thành một trận xoáy lớn xung quanh.
Vòng xoáy bao phủ toàn bộ Thiên Tâm Cốc.
Đáng tiếc, những người tán tu và người của thế lực khác xung quanh hoặc đã hóa thành tro cốt, hoặc đã trực tiếp rời đi.
Nếu không, thật đúng là có thể nhìn thấy cảnh tượng thịnh vượng lần này.
Hứa Thương Hải, Bạch Khuynh Tâm và Thiên Tâm thú thấy cảnh này đều hai mặt nhìn nhau, có thể nhìn thấy sự kinh hãi trong mắt đối phương.
Không chỉ bởi vì thể chất huyết mạch của Hứa Dạ Minh, mà còn vì hắn có được năng lực khiến Thương Linh Hải Phách nhận chủ.
"Đứa con trai này của chúng ta, thật đúng là khó lường." Hứa Thương Hải ôm Bạch Khuynh Tâm, vui vẻ cười nói.
Bạch Khuynh Tâm cũng tràn đầy vẻ từ ái nhìn bóng lưng Hứa Dạ Minh, che miệng cười nhẹ một tiếng, "Xem ra Dạ Minh không bao lâu nữa sẽ vượt qua ngươi thôi."
Nói đến đây, Bạch Khuynh Tâm hơi ngẩng đầu nhìn Hứa Thương Hải, trêu chọc nói: "Đến lúc đó bị con trai vượt qua, mặt mũi của ngươi cái người làm cha này là hết sạch."
Hứa Thương Hải cúi đầu nhìn Bạch Khuynh Tâm trong ngực, đương nhiên hừ một tiếng, "Có cái gì mà mặt mũi với không mặt mũi, vượt qua ta chẳng phải tốt hơn sao? Đến lúc đó chúng ta có thể yên tâm đi du lịch thế giới, có vấn đề gì thì để con trai ta ra mặt giải quyết.
Nuôi con dưỡng già, không phải là cái tác dụng này sao?"
Hứa Dạ Minh dù không thể phân tâm, nhưng vẫn nghe được lời nói không đáng tin cậy của cha mình.
Không khỏi lông mày hơi nhíu lại.
Diệp Thu Bạch thì ở bên cười khổ, trách sao Hứa sư đệ không hề chịu thiệt, dù là ở lời nói hay phương diện khác.
Quả nhiên, không phải người một nhà không vào một cửa.
Bất quá, nhớ tới trước đó Thiên Tâm thú nhắc đến bí mật của Thiên Tâm Cốc.
Diệp Thu Bạch không khỏi hỏi: "Tiền bối, nếu Thương Linh Hải Phách bị mang đi, Thiên Tâm Cốc vẫn có thể duy trì hiện trạng, vậy sẽ bị thế lực khác phát giác ra dị thường?
Đến lúc đó bí mật của Thiên Tâm Cốc sẽ bị phát hiện, khi đó thế lực khác sẽ tham gia vào tranh đoạt Thiên Tâm Cốc."
Nghe vậy.
Thiên Tâm thú sắc mặt cũng hơi nghiêm trọng, gật đầu nói: "Đúng là có lo lắng về phương diện này, bất quá tạm thời bản tọa cũng không có biện pháp gì."
Một khi những thế lực hàng đầu đó ra tay tranh đoạt.
Thì dù là Thiên Tâm thú, cũng không thể tự mình bảo vệ được Thiên Tâm Cốc.
Hứa Thương Hải đề nghị: "Chi bằng thế này, trước tìm một thế lực hợp tác? Mượn nội tình của thế lực hàng đầu, Thiên Tâm Cốc cũng có thể tránh được một trận chiến tranh tranh đoạt."
Nhưng mà Thiên Tâm thú hoàn toàn không hứng thú với đề nghị này, cười lạnh phản bác: "Ngươi cảm thấy, thế lực ở Hỗn Độn Giới các ngươi có thể tin tưởng được sao? Hoặc có thể nói, cho dù tránh được một trận chiến tranh tranh đoạt, hợp tác với một thế lực hàng đầu chẳng phải là một trận bóc lột sao?
Chẳng lẽ đối phương sẽ không điên cuồng hái lượm thiên tài địa bảo trong Thiên Tâm Cốc sao?"
Bất kể là nơi nào, việc hái lượm quá mức trước sau gì cũng sẽ dẫn đến một phương phúc địa nhận tổn thương không thể đảo ngược.
Mà ở trong đó, không chỉ có nơi tu luyện của Thiên Tâm thú, mà còn là nơi tu luyện của hàng trăm hàng ngàn con dị thú khác của Thiên Tâm Cốc, là quê hương chung của bọn chúng.
Nghe vậy, Hứa Thương Hải cũng không khỏi trầm mặc.
Không phải là không biết nói gì, mà là không thể phản bác.
Hỗn Độn Giới vốn là nơi cá rồng lẫn lộn, chỉ lo lợi ích.
Diệp Thu Bạch vừa muốn nói gì đó.
Tựa hồ cảm nhận được điều gì đó, hơi sững sờ, nghiêng đầu sang nhìn phía sau.
Sau đó, chào hỏi Hứa Thương Hải bọn họ, liền bay về phía đó.
Khoảng chừng thời gian một chén trà, nơi này đã hoàn toàn thoát khỏi tầm mắt của đám người Hứa Thương Hải.
Chỉ thấy một người đàn ông áo trắng đang nửa ngồi trên mặt đất, quan sát kỹ lưỡng thiên tài địa bảo ở đây.
"Ồ, không tệ nha nơi này... Tuy tốc độ phát triển không nhanh bằng vườn rau nhà mình, khí tức cũng không đủ tinh khiết đậm đặc, nhưng may là nhiều chủng loại nha!"
Diệp Thu Bạch thấy thế liền chắp tay: "Sư tôn."
Người đàn ông chính là Lục Trường Sinh luôn ở trong bóng tối.
"Sư tôn đang làm gì vậy?" Nhìn hành động của Lục Trường Sinh, Diệp Thu Bạch nghi hoặc.
Theo lẽ thường, với sự hiểu biết của Diệp Thu Bạch về sư tôn, thì khi họ không thật sự gặp phải những rắc rối không giải quyết được, thì sư tôn tuyệt đối sẽ không tự mình ra mặt.
Nhưng hôm nay cũng không có chuyện gì xảy ra.
Lục Trường Sinh khoát tay áo nói: "Đừng hiểu lầm, ta không phải tới tìm các ngươi."
Lập tức nhẹ vuốt những Bảo Hoa linh thảo trên mặt đất, có chút hưng phấn nói: "Nhiều chủng loại linh thảo khác nhau như vậy, đến lúc đó lại có thể thử nghiệm những loại đan dược khác nhau."
Những linh thảo trong vườn rau Thảo Đường cơ bản đều là từ Man Hoang Giới vực thu thập, sau đó cấy ghép vào vườn rau.
Ngay cả trước đây giết những gia tộc lớn kia, Lục Trường Sinh cũng không động đến bất kỳ đồ vật nào của họ.
Lỡ như trên đó bị nhiễm khí tức thì sao?
Lỡ như một ngày nào đó sẽ có cường giả truy tìm nguồn gốc tìm tới cửa thì sao?
Cho nên, những linh thảo trong vườn rau Thảo Đường trên thực tế hoàn toàn dựa vào thánh khí tưới tắm của Lục Trường Sinh và sức mạnh quy tắc dồi dào bên trong Trường Sinh Giới mà trưởng thành đến tình trạng hiện tại.
Chưa kể đến chủng loại không quá nhiều.
Đồng thời hạn mức tăng trưởng của linh thảo ở vườn rau Thảo Đường vốn đã thấp hơn so với nơi đây.
Như đã nói trước đó.
Thiên phú tốt và thiên phú kém khi tiếp nhận quán đỉnh tiên khí.
Mang đến kết quả tự nhiên cũng khác nhau.
Mà thấy Lục Trường Sinh dường như muốn ra tay với mấy thiên tài địa bảo này.
Xung quanh có từng con dị thú nhìn chằm chằm, lao thẳng về phía Lục Trường Sinh!
Lục Trường Sinh không ngẩng đầu, chỉ hơi nhấc ngón tay đang vuốt một cây linh thảo lên.
Một vòng sáng trắng lấy Lục Trường Sinh làm trung tâm khuếch tán ra.
Khi vòng sáng lướt qua những dị thú này.
Mấy chục con dị thú ánh mắt trợn lên, trực tiếp trượt chân ngã trên mặt đất trong quá trình lao tới.
Từ đầu đến cuối, Lục Trường Sinh đều không nhìn bọn nó một cái, mà là sờ cằm nói: "Có nên nghĩ cách mang luôn cái Thiên Tâm Cốc này về Trường Sinh Giới không?"
"Mang Thiên Tâm Cốc về Trường Sinh Giới?" Khóe miệng Diệp Thu Bạch giật giật, có chút bất đắc dĩ, ý nghĩ của sư tôn hình như có hơi siêu phiên bản.
"Hay là mang những thiên tài địa bảo này về không phải tốt hơn?"
"Ngươi biết gì!" Lục Trường Sinh nhìn xung quanh với hai mắt sáng lên.
Chưa kể ở đây có các loại linh thảo diệu dược khác nhau.
Bao gồm cả toàn bộ Thiên Tâm Cốc này đều là một vườn rau tốt nhất nha!
Nếu để cho Thiên Tâm thú biết, trong lòng Lục Trường Sinh, nơi được người khác gọi là phúc địa này chỉ là một vườn rau...
Thì cũng không biết sẽ nghĩ thế nào nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận