Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 910 - Tranh đoạt danh ngạch

. . . .

Ba ngày nữa Tiên Duyên Thông Thiên Sơn sẽ mở ra.

Vô số người Tiên giới đều phải điên cuồng.

Người không có được danh ngạch cũng như phát điên, liên tục tìm người có được danh ngạch tiến hành khiêu chiến.

Gia tăng khí vận.

Loại đồ vật nghe có vẻ hư vô mờ mịt thế này lại khiến vô số người liều mạng theo đuổi.

Người có được danh ngạch cũng sẽ bị người khác biết đến thông qua con đường không biết tên.

Bên ngoài Phần Viêm cốc có rất nhiều người tu tiên tìm tới cửa, muốn khiêu chiến đám người Diệp Thu Bạch.

Diệp Thu Bạch lại cười nhìn về phía Hồng Anh bên cạnh.

Ninh Trần Tâm, Mộc Uyển Nhi, Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Hắc cũng tỏ vẻ không sao cả.

Tuy rằng cùng cảnh giới Diệp Thu Bạch không cách nào từ chối, nhưng nếu Phần Viêm cốc ra mặt, thế lực khác cũng không thể không nể mặt.

Thạch Sinh nhẹ nhàng cười.

Cốc chủ cười nói:

Vì thế cũng gật gật đầu.

Vì thế cốc chủ Phần Viêm cốc cũng tìm tới bọn họ.

Chỉ có Mục Phù Sinh cảm thấy bất đắc dĩ.

"Nếu không muốn tiếp thu, ta sẽ dùng danh nghĩa Phần Viêm cốc giúp các ngươi từ chối, nói vậy bọn họ cũng sẽ cho Phần Viêm cốc mặt mũi."

"Bên ngoài có rất nhiều người đến khiêu chiến, các ngươi thấy thế nào?"

Hồng Anh nhún vai.

"Không hổ là đệ tử của Lục tiền bối nha!

Dù sao thế lực phía sau những người này cũng tuyệt đối sẽ không muốn kết thù với Phần Viêm cốc.

Được, vậy tiến hành khiêu chiến ở trên Phần Viêm đài đi."

Xem bộ dạng này là mọi người muốn tiếp thu khiêu chiến rồi.

Thấy thế, cốc chủ cười to nói:

Bất quá.

Có đệ tử Phần Viêm cốc và có rất nhiều người đến khiêu chiến.

"Phía trước đều là chúng ta bị chế giễu, hiện tại đứng ở chỗ này xem người khác bị chế giễu cũng rất không tồi."

Chỉ có người cùng cảnh giới với đám Diệp Thu Bạch mới có thể tiến hành khiêu chiến.

Đương nhiên cũng có người thần sắc ngưng trọng, đầu óc thanh tỉnh hơn một ít.

Ngay sau đó, cốc chủ cũng phân phó dẫn người khiêu chiến tiến vào, đồng thời hạn chế cảnh giới của bọn họ.

Lúc này, Diệp Thu Bạch nhìn về phía các sự đệ sư muội, cười hỏi:

Bọn họ tới nơi này cũng chỉ là muốn thử thời vận mà thôi.

Người có thể nhận được danh ngạch làm sao mà là hạng hời hợt được.

Rất mau, quanh Phần Viêm đài đã đầy người vây kín.

Còn những người muốn tiến hành khiêu chiến, trong mắt người nào cũng tràn ngập sự tự tin.

Bọn họ cho rằng mấy người Diệp Thu Bạch Hồng Anh không phải người trên bảng, cũng không có chút thanh danh nào.

Phỏng chừng thực lực chỉ có như vậy.

Hiển nhiên, chuyện mấy người Diệp Thu Bạch tiếp thu khiêu chiến đã truyền khắp toàn bộ Phần Viêm cốc.

"Ha ha, rốt cuộc chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi rồi."

"Cùng cảnh giới. . . . . . Ngay cả chúng ta đây đều không phải đối thủ, sao những người này có thể là đối thủ của đám quái vật kia chứ?"

Các đệ tử Phần Viêm cốc lại không có lo lắng chút nào, ánh mắt nhìn về phía những đệ tử thế lực khác đến khiêu chiến tràn đầy sự thương hại.

"Chúng ta ai lên trước?"

Hồng Anh cười, vẫy vẫy tay:

"Đại sư huynh ngươi lên trước đi."

Ninh Trần Tâm cũng cười nói:

"Có lẽ sau khi đại sư huynh ra tay, kiến thức được thực lực của ngươi bọn họ sẽ trật tự mà rút lui."

"Nào có chuyện dễ dàng như vậy."

Diệp Thu Bạch cười khổ lắc đầu.

Bất quá hắn vẫn nhảy dựng lên, xuất hiện trên Phần Viêm đài.

Hỗn Nguyên Tiên Kiếm trượt vào trong bàn tay!

Trừ phi là cảnh giới cao hơn Diệp Thu Bạch, nếu không. . . . . .

Cùng cảnh giới với quái vật Diệp Thu Bạch. . . . . .

Địa Tiên cảnh hậu kỳ. . . . . .

Sau khi các đệ tử Phần Viêm cốc nghe được đều không khỏi trợn trắng mắt.

Ở chung quanh.

"Người kia phỏng chừng không có cơ hội nữa."

Trường thương trong tay chỉ về phía trước, lãnh đạm nói:

"Phải thử một chút xem ngươi có tư cách có được danh ngạch hay không."

Nam tử này đồng dạng là Địa Tiên cảnh hậu kỳ.

Sau khi nam tử lên đài, đồng tử mấy người bên dưới cũng hơi co lại.

"Kỷ Thừa Phương. . . . . . Không nghĩ tới là hắn, hắn thế mà ra khỏi bí cảnh kia?"

"Kỷ Thừa Phương là ai?"

"Người Kỷ gia, lúc trẻ bị người trong gia môn hãm hại, sau khi chạy thoát một mình tu luyện, gặp được không ít kỳ ngộ, hiện giờ thương đạo trong cùng cảnh giới có thể nói là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi."

"Ta cũng nghe nói qua, ở Địa Tiên cảnh hậu kỳ, hiếm có người nào có thể chống lại hắn, cũng có rất nhiều thế lực lớn muốn thu người này làm đồ đệ."

"Đáng tiếc hắn cũng không có gia nhập tông môn, nếu không thì danh ngạch tiến vào Tiên Duyên Thông Thiên Sơn thật sự có khả năng rơi vào trên đầu hắn."

Một tên nam tử trực tiếp phóng khỏi đám người xuất hiện trước mặt Diệp Thu Bạch.

Đã nhận ra Diệp Thu Bạch có tu vi Địa Tiên cảnh hậu kỳ.

Hình như. . . . . . Tên này có chút cuồng nha. . . . . .

Nhóm người khiêu chiến ngạc nhiên.

Ba chữ rơi xuống.

"Ai trước tới?"

Ha ha, hy vọng tên dùng thương này sẽ không thua quá thảm đi.

Diệp Thu Bạch tự nhiên nghe được lời nghị luận bên dưới, trong mắt lại không hề có ý thối lui, ngược lại chiến ý còn dần dần tăng cường.

Kỷ Thừa Phương cũng lãnh đạm nói:

"Ta sẽ không kêu ngươi từ bỏ, chẳng qua hy vọng ngươi có thể nhận thua nhanh một chút, nếu không trường thương trong tay ta cũng sẽ không lưu tình."

Nghe vậy, Diệp Thu Bạch mỉm cười:

"Ra tay đi."

Kỷ Thừa Phương gật đầu, chân phải khụy xuống, nhẹ nhàng giậm một cái.

Ngay lập tức có một cỗ thương ý vô cùng sắc bén phóng lên cao, như muốn đâm thủng trời!

Chưa xuất thương mà góc áo của Diệp Thu Bạch đã bị cỗ thương ý sắc nhọn này đâm thủng mấy lỗ.

Quả nhiên thiên kiêu Tiên giới đều không có đơn giản như vậy.

So với Phàm Nhân Giới thì cường đại hơn quá nhiều.

Bất quá. . . . . .

Khóe miệng Diệp Thu Bạch cong lên.

Hỗn Nguyên Tiên Kiếm trong tay hơi động.

Kiếm vực sinh!

Kiếm ý Kiếm Tiên đã trải qua nhiều lần rèn luyện trong khoảnh khắc bùng nổ, lan tỏa ra chung quanh.

Giống như sóng to gió lớn đánh sâu vào thương ý của Kỷ Thừa Phương.

Trong lúc nhất thời hơi áp chế thương ý!

Mọi người thấy một màn như vậy sắc mặt đều khẽ đổi.

Mới cảnh giới này mà kiếm đạo đã đạt tới Kiếm Tiên chi cảnh, tuy rằng có thể xem như thiên tài kiếm đạo tuyệt đỉnh nhưng còn không cách nào khiến cho bọn họ quá kinh ngạc.

Nhưng mà kiếm ý Kiếm Tiên của Diệp Thu Bạch rõ ràng không phải kiếm ý của Kiếm Tiên bình thường có thể đánh đồng.

Mức độ sắc nhọn.

Mức độ dày đặc cùng với sự cường thế đều không phải là Kiếm Tiên cảnh bình thường có thể so sánh.

Phần Viêm dưới đài.

Hồng Anh cười cười nói:

"Kiếm đạo của sư huynh lại tịnh tiến."

Mục Phù Sinh buông tay:

"Dù sao mấy ngày nay vẫn luôn tôi luyện kiếm đạo, với thiên phú kiếm đạo của sư huynh, tăng lên tới tình trạng này cũng không tính là chuyện ngoài ý muốn."

Mộc Uyển Nhi nhảy nhót nói:

"Sư huynh, đánh hắn!

Đừng để cho những người khác coi thường chúng ta!"

Tiểu Hắc bĩu môi:

"Ta thật sự không muốn sư huynh quá nổi bật, lỡ như lúc sau người ta không dám đi lên khiêu chiến nữa thì không vui rồi."

Sau khi không ngừng luận bàn với Phần Viêm.

Thân thể Tiểu Hắc tăng cường không ít, hiện giờ đánh chết một tên cường giả Thiên Tiên cảnh trung kỳ hiển nhiên đã không thành vấn đề.

Lục Trường Sinh ở lầu các nhìn thấy một màn này, bất đắc dĩ nói:

"Chỉ cầu tiểu tử này đừng làm nổi bật, muốn nháo lớn sao. . . . . . Đến lúc đó chuyện phiền toái sẽ nhiều hơn đi."

Trên đài.

Sắc mặt Kỷ Thừa Phương ngưng trọng, thu hồi vẻ nhẹ nhàng, trầm giọng nói:

"Thương ý của ta không bằng kiếm ý của ngươi, bất quá ta cũng sẽ không dễ dàng thua trận."

Nói tới đây.

Hai tay Kỷ Thừa Phương cầm chặt trường thương, quát nhẹ một tiếng rồi phóng thẳng về phía Diệp Thu Bạch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận