Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1481: Chính nguyệt

Xóa sạch dấu vết cũng là một môn học.

Người có thực lực càng cường đại thì càng có thể tìm ra được những dấu vết vụn vặt còn sót lại, sau đó sẽ dựa vào những dấu vết đó mà nhanh chóng suy đoán ra thân phận của hung thủ.

Diệp Thu Bạch đã thích gây chuyện như vậy, chắc chắn sau này không thể thiếu chuyện xóa sạch dấu vết.

Lục Trường Sinh cảm thấy nếu đã không còn cách nào ngăn cản Diệp Thu Bạch tiếp tục gây chuyện nữa, ít nhất phải dạy cho hắn môn học xóa sạch dấu vết để phòng ngừa trường hợp bị người ta tìm ra đuổi giết.

Dù sao thì trong giới tu đạo, tình huống đánh nhỏ thì già đến, đánh già thì già hơn đến, đánh già hơn lại có một lão tổ đến cũng không hiếm gặp.

Dưới một hồi kiểm tra soi xét của Lục Trường Sinh, Diệp Thu Bạch đầy đầy mồ hôi cuối cùng cũng xóa sạch hết tất cả dấu vết.

Lúc này hắn mới đi theo hình chiếu của Lục Trường Sinh tới tiết điểm không gian gần nhất.

Dựa theo lời nói của Thanh Minh thú, cần phải chờ ba năm nữa thì truyền thừa tiếp theo mới hoàn toàn mở ra.

Bên ngoài kết giới, đợi khi kết giới biến mất.

Mọi người đi đâu hết rồi?

Sau khi hai người rời khỏi Thanh Minh hải, kết giới mới chậm rãi biến mất.

Không ai có câu trả lời.

Thời gian ba năm này, Diệp Thu Bạch cần hoàn toàn rèn luyện mài dũa lại thực lực và năng lực của mình.

Dường như nghĩ đến điều gì, Hiên Viên Tố Tiên nhíu mày, lấy ngọc bội truyền âm ra truyền tin.

Vừa đúng lúc đó cũng là khi diễn ra sự kiện giao lưu học viện lục giới.

Còn Diệp Thu Bạch thì sao?

Lựa chọn tốt nhất bây giờ là trở lại Phàm Nhân giới, tiến vào bên trong Phù Sinh Đồ để sư tôn chỉ điểm tu luyện một chút, thuận tiện hoàn thành sự kiện giao lưu học viện lục giới.

Khi đó, sẽ có vô số thiên kiêu trẻ tuổi đứng đầu các học viện cùng nhau ra sức tranh đoạt.

Hiên Viên Tố Tiên và Lý Triệt đứng trên hai chiếc hải thuyền, vẻ mặt ngưng trọng nhìn đại dương mênh mông.

"Hồn bài của Hoắc khách khanh và Lâm khách khanh đã vỡ rồi, có chuyện gì?"

Thanh Minh thú cảm nhận được trong đó không có bất kỳ khí tức nào, thậm chí không hề tồn tại dấu vết chiến đấu. Trong lòng cảm thấy nghi ngờ khó hiểu, nhưng cũng không muốn quan tâm nhiều như thế nữa, liền trở lại dưới đáy biển sâu.

Đồng tử của Hiên Viên Tố Tiên co rụt lại, nhìn sang bên kia, nhận thấy Lý Triệt cũng có vẻ mặt nghiêm trọng đối diện với ánh mắt của nàng.

Tại sao sau khi kết giới biến mất thì không hề có một chút khí tức sót lại nào?

Vừa định hỏi tình huống hồn bài của lão giả Tạ Đỉnh có ổn không, trong ngọc bội đã có một giọng nói truyền đến.

Hiên Viên Tố Tiên thu hồi ngọc bội, nhìn về phía hải vực đằng sau. Khí tức của đám người Hoắc khách khanh biến mất, khí tức của Diệp Thu Bạch cũng như chưa từng xuất hiện.

Sau đó mới lên tiếng nói: "Ngươi trở về gia tộc trước đi."

Hiên Viên Tố Tiên khẽ lắc đầu.

Hiên Viên Tố Tiên nói lại mọi chuyện một lần nữa.

Lúc rời khỏi Thanh Minh đại lục, Diệp Thu Bạch vốn định nói với Mặc Tầm, nhưng dưới sự thuyết giáo của Lục Trường Sinh, hắn vẫn không làm nữa.

Hiển nhiên hai vị khách khanh của Minh kiếm Lý thị cũng xảy ra tình huống tương tự.

Nghe vậy, Diệp Thu Bạch đành phải thôi.

Đến khi đó, một khi tin tức Diệp Thu Bạch có qua lại với người nào đó xuất hiện, không chỉ hắn bị chú ý đến mà những người kia cũng sẽ bị liên lụy, gặp nguy hiểm.

Theo như những lời Lục Trường Sinh dạy dỗ, đám người kia đã chết thì nhất định người trong gia tộc bọn họ sẽ đến điều tra. Khi nhận thấy nơi đây không hề có chút manh mối nào thì sẽ tiến hành điều tra trên diện rộng ở xung quanh các thành trì gần đây.

Phía bên kia ngọc bội trầm mặc một lúc lâu.

Chuyện này đợi ba năm sau sẽ biết.

Ba năm sau, một truyền thừa khác của Thanh Vân kiếm chủ sẽ xuất hiện. Diệp Thu Bạch đã lấy được truyền thừa này, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho cái tiếp theo.

Nếu như Diệp Thu Bạch xuất hiện, chuyện này không thoát khỏi liên quan với hắn. ...

"Cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, gia tộc sẽ phái người đi điều tra."

Nhưng cho dù là vậy, trong thời gian ngắn như thế mà chém giết được bốn gã Thần Minh cảnh đã vượt qua hai tầng lôi kiếp, hơn nữa còn làm mà không hề để lại một dấu vết nào... Chuyện này thật sự có thể xảy ra được sao?

Chẳng lẽ là người ở phía sau Diệp Thu Bạch ra tay?

Một suy nghĩ khó tin đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng.

Vốn dĩ hắn còn muốn truyền tin cho Mặc Tầm, hỏi hắn có định nhắn tin gì cho Mặc gia hay không. ...

Bên kia, trong Hỗn Linh học viện.

Sau khi nhận được tin Diệp Thu Bạch chuẩn bị trở về Phàm Nhân giới, đám người Mục Phù Sinh cũng chuẩn bị rời đi.

Nhưng thật trùng hợp chính là, khi bọn họ đang cáo biệt với Minh phó viện trưởng và Cổ Thánh, chuẩn bị rời đi thì có một nữ tử vô cùng xinh đẹp xuất hiện, khiến cho tất cả mọi người đều không thể dời đi tầm mắt.

Có vẻ như nữ tử đó đến vì Mục Phù Sinh, mọi người đều nhìn ánh mắt cực kỳ mập mờ nhìn về phía hắn.

Tiểu Hắc, Thạch Sinh và Phương Khung thì còn chuyên nghiệp hơn, trực tiếp đi qua hết một bên, vừa đi vừa vẫy tay nói: "Nhớ đuổi theo đó."

Mục Phù Sinh: "..."

Vẻ mặt hắn bất đắc dĩ nhìn nữ nhân có dung nhan tuyệt sắc này, hỏi: "Hoàng nữ điện hạ, sao ngươi lại tới nữa?"

Cửu Bạch Lộ khẽ cười một tiếng, nói: "Cái gì mà "lại"?"

Cửu Bạch Lộ tức giận liếc nhìn hắn, vung tay lên, một dải tơ lụa trói Mục Phù Sinh lại kéo vào trong xe ngựa.

Mục Phù Sinh nhìn những ánh mắt đủ kiểu hâm mộ, ghen tị, hận, kinh hãi bốn phía xung quanh, uyển chuyển nói: "Cái này... không phù hợp đâu?"

Cửu Bạch Lộ vén rèm xe ngựa lên, sau đó khom lưng chuẩn bị đi vào, thấy Mục Phù Sinh vẫn đứng im thì nàng nói: "Vào đi."

Trước cửa Hỗn Linh học viện có một cỗ xe ngựa đang dừng.

Còn Cửu Huyền ở một bên thì lộ ra nụ cười khổ, như muốn khóc mà khóc không nổi.

Mục Phù Sinh hơi sửng sốt.

Nhưng vừa mới nói xong, hắn đột nhiên ý thức được gì đó, sắc mặt đỏ lên nhìn về phía Cửu Huyền đang nín cười ở bên cạnh, lại nhìn nụ cười như đã biết được điều mình muốn của Cửu Bạch Lộ.

Chỉ thấy Cửu Bạch Lộ cười nói: "Ngươi xem, ngươi nhớ kỹ hết những chi tiết khi đi thị sát với ta."

Giờ phút này, Mục Phù Sinh thật muốn ngẩng cao đầu lên, bỏ mặc hết mặt mũi hình tượng mà rống to một tiếng, sau đó điên cuồng đào đất để nhét cái mặt của mình xuống.

"Được rồi, không đùa ngươi nữa. Ngươi sắp đi rồi mà không muốn cáo biệt với ta sao?"

Cửu Bạch Lộ dùng hai tay ôm ngực, hơi nhíu mày nói: "Tốt xấu gì chúng ta cũng đã ở chung mười sáu lần trong mấy ngày nay, vậy mà ngươi không rên không kêu một tiếng đã muốn đi?"

Mục Phù Sinh cười khổ một tiếng, nói: "Chỉ có ba năm thôi mà, cũng không phải một đi không trở về."

Cửu Bạch Lộ nhìn chằm chằm vào Mục Phù Sinh, không nói gì.

Mục Phù Sinh bị Cửu Bạch Lộ nhìn như thế đến nỗi hơi sợ, lúc này mới chịu không nổi nữa mà nói: "Được rồi được rồi, vậy thì hẹn gặp lại?"

Cửu Bạch Lộ cười nói: "Ngươi đi theo ta trước một chút, yên tâm đi, sẽ không làm chậm trễ thời gian của ngươi."

Mục Phù Sinh nhanh chóng trả lời: "Các học viên là phù triện sư của Hỗn Linh học viện luận bàn với phù triện sư của Cửu Long thần triều, sau đó..."

"Ta hỏi ngươi, lần trước ngươi đi theo ta làm gì?"

Phù triện có nhiều hoa văn, nhiều chi tiết như vậy.

Mục Phù Sinh nhíu mày nói: "Cái này mà không nhớ được thì còn làm phù triện sư gì nữa."

"Ngươi nhớ rõ như thế à?" Cửu Bạch Lộ nở nụ cười.

Mục Phù Sinh dựng thẳng ngón tay lên, chỉ vào từng đốt ngón tay và nói: "Ba mươi ngày, cách vài ngày ngươi tới một lần, tổng cộng đã mười sáu lần rồi, mỗi lần ta đều phải bồi ngươi, ngươi còn hỏi ngược lại nữa sao?"

Cũng không biết trong đầu người này đang suy nghĩ đến chuyện vớ vẩn gì.

Sau khi Mục Phù Sinh tiến vào trong xe ngựa, trước mặt hắn bày ra mười cái không gian giới chỉ.

Cửu Bạch Lộ nói như không có gì: "Bên trong mười cái không gian giới chỉ này đều chứa đầy tài nguyên.

Không phải lúc trước ngươi nói muốn đại biểu cho sư tỷ của ngươi đi dự thi học viện hay sao? Ta cũng có chút hiểu biết về tình huống hiện tại của Phàm Nhân giới. Những tài nguyên này hẳn là có thể trợ giúp tăng cường thực lực của học viện."

Bên ngoài, Cửu Huyền cười khổ.

Này mẹ nó chính là sản lượng vài năm của mấy toà Hỗn Nguyên Thạch Sơn ở Thanh Long thành của hắn đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận