Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 271 - Đến Vô biên giới vực

Trong không gian vĩ độ thấp có hai loại nguy hiểm đã biết.

Thứ nhất là không gian loạn lưu.

Chỉ cần có một chiếc Không gian hạm không tệ, bố trí trận pháp không gian trên không gian hạm thì có thể yên ổn vượt qua.

Loại thứ hai đó là gió lốc không gian do vô số không gian loạn lưu hội tụ thành!

Trong quá trình xuyên qua không gian, trong nhóm người tu đạo thường truyền lưu một câu.

Gặp phải gió lốc không gian, thập tử nhất sinh!

Cực kỳ nguy hiểm!

Nếu không có cơ duyên to lớn hoặc cường giả trợ giúp, hay Không gian hạm đỉnh cấp phối hợp với trận pháp không gian hàng đầu thì chắc chắn sẽ bị gió lốc không gian quét thành bột mịn.

Từng luồng không gian loạn lưu xuyên thấu qua trận pháp không gian phá hư các bộ phận của Không gian hạm!

Diệp Thu Bạch nhìn đến.

Giống như có thể vỡ vụn bất kỳ lúc nào!

Đang lúc không gian hạm sắp sửa hoàn toàn hư hao thì có một bóng mờ buông xuống!

Dù Mục Phù Sinh đã cẩn thận dùng phù chú có khắc trận pháp phòng ngự biến mình thành một con rùa đen...

Hơi thở nội liễm.

Có thể nói là không có bất kỳ khả năng tồn tại nào!

Bóng mờ là một nam tử trung niên.

Nhưng mà khi Không gian hạm bị quấn vào trong gió lốc thì trận pháp không gian bắt đầu xuất hiện vô số đạo bạch ngân!

Hiện giờ mấy người Diệp Thu Bạch gặp phải gió lốc không gian.

Mặc dù mấy người Diệp Thu Bạch đã dùng toàn lực chống đỡ cũng chỉ có thể long cốt của Không gian hạm không bị hư hao.

Giống như chỉ cần đối phương vươn một ngón tay hoặc đạp một bước thì thể trấn áp hết thảy!

Trận pháp không gian cũng không thể hoàn toàn ngăn cản gió lốc.

Người này thật là mạnh!

Mặt nam tử không chút cảm xúc nhưng không giận mà tự uy.

Không có chút hơi thở nào tiết ra ngoài nhưng cũng đã làm mấy người Diệp Thu Bạch có cảm giác không cách nào chống cự lại!

Hình như Mục Phù Sinh nhận thức nam tử trung niên này, hắn nhẹ nhàng thở ra nói: "Lão Mục à, ngươi tới rồi, mau mau mau giải quyết gió lốc không gian này đi."

Thậm chí ánh mắt đầu tiên nhìn thấy giống như nhìn thấy một phàm nhân bình thường mà thôi.

Mục Phù Sinh buông tay, vẻ mặt thiếu đòn cười nói: "Ai nha, lão Mục à, ngươi sẽ không thấy nhi tử ngươi chết mà không cứu chứ?"

Đương nhiên, ngoại trừ sư tôn Lục Trường Sinh rồi.

Tên này thật sự rất thiếu đòn nha...

So với những người mấy người Diệp Thu Bạch từng gặp trước đây hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Không có chút hơi thở nào truyền ra.

Sau đó mới nhìn về gió lốc không gian phía trước rồi phất tay.

Bóng mờ nam tử hít sâu một hơi, tựa như đang nè nén lửa giận trong lòng mình.

Tuy rằng Lục Trường Sinh không mang đến cho bọn hắn cảm giác không cách nào chống cự.

Thị vệ Tiểu Tứ đứng bên cạnh, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm như không nghe thấy gì cả.

Nhưng mà khóe miệng liên tục run rẩy đã để lộ tâm tình hiên tại của hắn.

Diệp Thu Bạch, Tiểu Hắc, Thạch Sinh liếc nhìn nhau, xem như mở mang tầm mắt.

Nhưng càng tiếp xúc nhiều càng cảm thấy Lục Trường Sinh sâu không lường được.

Cắn răng, hận rèn sắt không thành thép nói: "Cả ngày không làm chuyện đứng đắn, kêu ngươi chăm chỉ tu luyện ngươi lại trực tiếp chạy đến giới vực khác chơi đùa, hiện tại gặp phiền toái liền nghĩ đến ta đúng không?"

Nhưng sau khi hắn nghe được lời Mục Phù Sinh nói, rồi nhìn bộ dạng không ai bì nổi của Mục Phù Sinh thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Vẻ mặt nam tử trung niên vốn không cảm xúc, trông rất trầm ổn.

Giống như chỉ là một cái phất tay tùy ý.

Gió lốc không gian trước mặt lại tiêu tán trong phút chốc!

Ngay sau đó hắn lại phất phất tay, tu bổ trận pháp của Không gian hạm vốn đã tổn hại không chịu nổi.

Làm xong hết mới quay người nhìn về phía Mục Phù Sinh, nói: "Sau khi trở về ta sẽ thu thập ngươi."

Nói xong câu này bóng mờ liền biến mất.

Trong khoảnh khắc biến mất.

Diệp Thu Bạch có thể cảm nhận rõ ràng là nam tử trung niên đã liếc mắt nhìn bọn hắn!

Chỉ một cái liếc mắt mà khiến Diệp Thu Bạch cảm giác toàn thân không có bí mật gì cả, bị nhìn thấu.

Sau khi bóng mờ nam tử trung niên biến mất.

Nồng đậm tới mức biến thành dạng sền sệt!

Điều đầu tiên mà mấy người Diệp Thu Bạch cảm nhận được chính là linh khí quá nồng đậm!

Khi xuyên qua không gian trùng động.

Mọi người nhanh chóng tiến vào phạm vi Vô biên giới vực.

Một ít không gian loạn lưu bình thường thì bọn họ có thể nhẹ nhàng xử lý.

Đám người Diệp Thu Bạch không còn gặp thêm bất kỳ trở ngại nào nữa.

"Nhưng mà rất ít thấy."

"Còn gió lốc không gian cỡ lớn sao? Chỉ có thể nói ngươi tạo nghiệt quá nhiều, trời cao đều không nhìn được nên muốn chơi chết ngươi."

Diệp Thu Bạch muốn cạn lời, nói: "Vậy sao ngươi lại không gặp được gió lốc không gian cỡ lớn?"

Mục Phù Sinh vừa nghe liền sửng sốt.

"Vì sao phải gặp? Ta đâu có làm chuyện thương thiên hại lý gì đâu."

Diệp Thu Bạch trợn trắng mắt.

Bản thân ngươi còn không ý thức được sao?

Với bộ dạng thiếu đòn này còn chưa đủ thương thiên hại lý?

Sau khi gió lốc không gian biến mất.

"Quy mô của gió lốc không gian cỡ trung lớn hơn rất nhiều."

Mục Phù Sinh gật gật đầu, hắn không hề tỏ vẻ không kiên nhẫn, bắt đầu cung cấp những kiến thức bình thường này.

Thạch Sinh tò mò hỏi: "Vừa rồi chỉ là loại nhỏ sao?"

"E là chân thân lão Mục buông xuống mới có thể giải quyết."

"May mà chỉ là gió lốc không gian quy mô nhỏ, nếu gặp được gió lốc cỡ trung hoặc cỡ lớn."

Mục Phù Sinh mới buông tay nói: "Tốt rồi tốt rồi, không còn nguy hiểm nữa."

Dù linh khí ở Thiên Linh giới vực cũng không nồng đậm như nơi này!

Có thể nói.

Lúc vừa mới tiến vào Vô biên giới vực.

Diệp Thu Bạch liền cảm giác được cảnh giới mà mình luôn áp chế sắp không cách nào áp chế thêm.

Có thể sẽ đột phá đến Hư Thần cảnh bất kỳ lúc nào.

Còn Tiểu Hắc và Thạch Sinh, thật ra cả hai không cảm giác rõ ràng như Diệp Thu Bạch.

Tiểu Hắc là thể tu, không cần dựa vào linh khí.

Thạch Sinh tu luyện dựa vào tinh thần chi lực.

Tinh không đan điền không cần dùng bất kỳ loại linh khí nào.

Mục Phù Sinh ở bên cạnh cười nói: "Được rồi, tiếp theo các ngươi chuẩn bị làm như thế nào?"

"Nếu chưa có phương hướng, có muốn theo ta hay không?"

"Chuyện khác không nói, theo huynh đệ ta lăn lộn, tại Vô biên giới vực này, tuyệt đối không có ai dám khi dễ các ngươi!"

Tuy rằng nghe rất phù hoa nhưng Diệp Thu Bạch lại không hề nghi ngờ lời Mục Phù Sinh nói.

Dọc đường đi.

Diệp Thu Bạch đã có thể đoán được thân phận của hắn.

Hoàng triều duy nhất ở Vô biên giới vực, Vô Biên hoàng triều!

Phỏng chừng Mục Phù Sinh chính là một vị hoàng tử.

Còn thân phận nam tử trung niên kia, không cần nói cũng biết.

Lời Mục Phù Sinh nói rất hấp dẫn.

Nhưng Diệp Thu Bạch lại lắc lắc đầu, từ chối ý tốt của Mục Phù Sinh.

"Hay là thôi đi, ta sợ theo ngươi sẽ chết nhanh hơn."

Mục Phù Sinh cười to.

Ánh mắt nhìn về phía ba người Diệp Thu Bạch lại càng thêm thưởng thức!

"Được, vậy chúc Diệp huynh võ vận hưng thịnh, hy vọng ngày sau gặp nhau ngươi có thể khiến ta kinh hỉ!"

"Đến lúc đó chúng ta lại cùng nhau uống rượu!"

Diệp Thu Bạch bắt tay Mục Phù Sinh.

Mục Phù Sinh lưu lại một miếng ngọc bội cùng với bản đồ Vô biên giới vực mới tách khỏi ba người Diệp Thu Bạch.

Diệp Thu Bạch mỉm cười nhìn Mục Phù Sinh rời đi.

Thạch Sinh cười nói: "Thật sự là một người thú vị."

Tiểu Hắc thường ít nói cũng gật đầu đồng ý.

"Đáng giá kết giao."

Diệp Thu Bạch cười khẽ lắc đầu: "Chúng ta cũng đi hỏi thăm một chút xem nên dừng chân ở Vô biên giới vực này như thế nào đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận