Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1231 - Dược gia gia, người không cội

. . . .

Trong cuộc chiến tranh hoàn toàn nghiêng về một phía khiến người ta tuyệt vọng này, gần như tất cả mọi người đều cho rằng không cách nào giành được thắng lợi, cuối cùng sẽ bị hủy tộc.

Thế nhưng chính là lúc không còn đường lui, con người sẽ bị kích thích, sẽ liều chết phản công.

Khí tức của các cường giả Tiên Đế cảnh bắt đầu từ từ thiêu đốt.

Bảy cường giả Thần Chủ cảnh cũng chuẩn bị noi theo.

Nhưng trong mắt gần ba trăm tên Thần Đế của Luyện Ngục cấm quân lại giống như đom đóm.

"Lúc trước Phàm nhân giới có trăm tên Thần Đế, các ngươi ít người như vậy, cho dù thiêu đốt sinh mệnh, thiêu đốt hết thần hồn thì có thể làm gì?"

Tiên Đế ngưng trọng nói:

"Toàn lực ra tay xé nát bọn họ!"

Thần Hoàng chi hỏa quét ngang không gian, đôi cánh thần hỏa khổng lồ che khuất bầu trời.

"Vậy tới thử xem."

Hoàng Thiên thấy thế, ánh mắt ngưng tụ, chân thân hiện ra, Thần Hoàng hàng lâm!

Ý chính là... Tới nước này mà ngươi còn không ra tay sao?

"Chủng tộc này vốn đã diệt tuyệt, không ngờ vẫn còn."

"Cũng không thể lui lại, như vậy chỉ còn con đường đánh cược hết thảy, cho dù không cách nào đánh tan các ngươi thì ít nhất cũng thể cắn xuống mấy khối thịt, để cho các ngươi phải đau nhức."

"Ồ? Thần Hoàng nhất tộc?"

Thật sự muốn nhìn chúng ta chết xong rồi mới xuất hiện?!

Bất quá Tiên Đế làm ra vẻ này cũng không phải cho Luyện Ngục cấm quân xem mà là cho Lục Trường Sinh xem!

Đám Thần Đế cấm quân cũng nở nụ cười dữ tợn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khát máu, khí tức cuồn cuộn bộc phát vọt về phía nhóm Tiên Đế.

"Không nên đánh chết Thần Hoàng này, bổn tọa đang thiếu một tọa kỵ!"

Thủ lĩnh Luyện ngục cấm quân nhếch miệng cười, nhẹ nhàng khoát tay nói:

Thủ lĩnh Luyện ngục cấm quân nhe răng cười, gật đầu:

Tà Chủ hơi kinh ngạc.

Ánh mắt Ma Thần nóng rực, hạ lệnh:

Tiên Đế cũng phất tay hạ lệnh:

Lệ!

Chỉ thấy lão giả lưng đeo giỏ thuốc, thân thể có chút còng xuống, nếp nhăn trên mặt đan xen nhưng vẫn nặn ra một nụ cười hiền hòa.

Tọa kỵ sao?

Nhưng thủ lĩnh Luyện ngục cấm quân xông lên phía trước lại không để ý tới, hắn nhe răng cười tiếp tục phóng về phía lão giả!

"Tuân lệnh!"

Chỉ thấy một huyết sắc cự thủ xé rách không gian muốn bóp nát lão!

Vừa nói xong, thủ lĩnh Luyện Ngục cấm quân Thần Đế cảnh hậu kỳ vỗ một chưởng về phía lão giả.

"Mặt mũi của ngươi có quan hệ gì đến Tà Ma Vực ta? Chuyện của Tà Ma Vực ngươi cũng dám xen vào?"

Hoàng Thiên phát ra một tiếng phượng minh.

"Có thể bán cho lão đầu tử chút một mũi hay không? Tà Ma Vực làm thế này có chút lấy lớn hiếp nhỏ đi?"

Tất cả mọi người sửng sốt, Tiên Đế dẫn đầu ngừng lại, kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ nhìn lão giả.

Hắn không cách nào nhìn thấu thực lực của lão giả, lão giả giống như người bình thường nhưng lại có thể mang đến cho hắn cảm giác sâu như đại dương mênh mông, tinh không vô tận...

Dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm đám Thần Đế Luyện ngục cấm quân, chỉ có tên kia mới có tư cách ngồi trên người nàng!

Nhưng ngay khi hai bên muốn va chạm thì ở trung tâm chiến trường, đột nhiên có thêm một lão giả.

Đạt tới loại cảnh giới này, nếu như muốn liều mạng dũng mãnh không sợ chết tiến công, uy năng bộc phát cũng không đơn giản.

"Toàn lực tiến công, cho dù chết cũng phải kéo theo vài tên!"

Lão giả vẫn híp mắt mỉm cười nhìn huyết sắc cự thủ đánh úp về phía mình, mặc cho tà ma chi khí nồng đậm hóa thành cương phong thổi quét, nhưng thân hình còng xuống vẫn vững vàng như núi.

Lão giả thò tay ra, ngón tay khẽ búng một cái, ánh lửa chợt lóe!

Ánh lửa hóa thành chùm sáng đúng lấy thế sét đánh không kịp bưng tai xuyên qua cự thủ huyết sắc, đồng thời cũng xuyên qua mi tâm của tên thủ lĩnh Luyện Ngục cấm quân.

Thần hồn của hắn lập tức tiêu tán.

Bộ dạng dữ tợn khát máu đọng lại, cứ như vậy mà ngã xuống, không còn sinh khí...

Một cái búng tay đánh chết một gã cường giả Thần Đế cảnh hậu kỳ...

Xem ra vẫn chưa dùng toàn lực.

Tà Thần và Ma Chủ đột nhiên đứng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm lão giả.

Phàm nhân giới còn có Nhân Tổ?

"Yên tâm, ta sẽ không can thiệp quá mức vào cuộc chiến tranh này, chỉ là cảm thấy quá không công bằng, như vậy đi, cường giả Thần Đế cảnh hai bên tạm thời không động thủ, trước hết để cho người phía dưới đánh một trận rồi nói sau, các ngươi thấy thế nào?"

Thấy vậy, Dược gia gia hài lòng gật đầu, chậm rãi nhìn về phía Ma Thần và Tà Chủ trên không trung, cười nói:

Nghe vậy, sắc mặt đám Thần Đế Luyện ngục cấm quân thay đổi, nhìn chằm chằm lão giả nhưng không dám tiến lên một bước!

"Có đủ mặt mũi hay không?"

Dứt lời Dược gia gia liền quay đầu nhìn về phía đám Thần Đế Luyện ngục cấm quân, chỉ vào tên thủ lĩnh đã ngã xuống, cười nói:

"Mộc nha đầu, đã lâu không gặp, bất quá chờ lão nhân ta xử lý xong chuyện này sẽ ôn chuyện cùng ngươi."

"Dược gia gia?!"

Trước kia Mộc Uyển Nhi ngao du các giới vực rèn luyện để nâng cao trình độ luyện đan của mình.

Đến Tử Cực Vực ở vĩ độ thấp, Mộc Uyển Nhi đã từng cùng lão giả này bôn tẩu trong núi, thu thập linh thảo.

Nhưng lúc đó Dược gia gia chỉ là dược sư, nói mình không biết luyện đan, chỉ biết chế tác dược thang và thảo dược, là một dược sư bình thường trong phàm tục mà thôi.

Nhưng thật không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa dùng một ngón tay đánh chết một tên cường giả Thần Đế cảnh hậu kỳ?

Mộc Uyển Nhi nói chuyện này nói cho đám người Diệp Thu Bạch nghe.

Diệp Thu Bạch cảm thấy kỳ quái.

Thế này cũng được?

Dược gia gia từ từ quay đầu nhìn về phía Mộc Uyển Nhi, nhẹ nhàng gật đầu nói:

Lúc này Mộc Uyển Nhi đứng trên tường thành nhận ra lão giả, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, kinh ngạc hô to:

Cho nên hắn mới phải cẩn thận một chút!

Quả nhiên... Vẫn còn nhiều lão quái vật tu hành ẩn thế...

Trong bóng tối, Lục Trường Sinh vốn đang định ra tay cũng ngừng lại, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn lão giả này.

Chẳng lẽ... Còn có cao thủ?

Tiên Đế cũng có chút sững sờ, không phải bốn vị Nhân Tổ của Phàm nhân giới chỉ còn tàn hồn sao?

Sau đó lại bổ sung:

"Lão nhân ta rất công chính, bên này cũng không xuất động cường giả Thần Đế cảnh."

Ma Thần và Tà Chủ liếc nhau, mày nhíu chặt.

Công chính?

Ngươi công chính cái rắm!

Tà Ma Vực chúng ta có gần ba trăm cường giả Thần Đế cảnh, có thể trực tiếp phá tan phòng tuyến bên các ngươi.

Chiến tranh vốn có thể kết thúc rất nhanh, giờ lại phải kéo dài...

Nhưng Ma Thần và Tà Chủ liếc nhau, sau đó lắc đầu, không phải phủ định lời của lão giả mà bọn họ phát hiện mình không cách nào hoàn toàn nhìn thấu thực lực của đối phương!

Đến cảnh giới của bọn họ, có bao nhiêu người có thể khiến bọn họ không nhìn thấu?

Lúc này lão giả lại nói thêm:

"Nếu các ngươi cố ý lấy lớn hiếp nhỏ, chỉ sợ cũng không cách nào làm được, ta chỉ ngăn cản các ngươi. Nếu là người khác... Chỉ sợ."

Đương nhiên lão giả không nói hết câu.

Ma Thần nhìn chằm chằm lão giả, nói:

"Rốt cuộc ngươi là người phương nào?"

Lão giả cười nói:

"Không cần hỏi ta, ta chỉ là một người không cội ở mảnh thứ nguyên này thôi."

Hai người nhìn nhau thật lâu.

Ma Thần và Tà Chủ chỉ đành khó chịu phất tay ra lệnh:

"Luyện ngục cấm quân, lui về!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận