Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 229 - Lục Trường Sinh: Có thể đừng bôi nhọ ta hay không?

Chinh chiến thiên lộ.

Không chỉ là vì hướng lên thượng giới theo đuổi cảnh giới càng cao hơn, truy cầu trường sinh.

Còn vì bảo hộ giới vực chi tâm tránh khỏi tay những người ngoại vực, nếu giới vực chi tâm bị cướp mất thì linh khí sẽ tan biến, đại lục bị hủy diệt!

Mọi người biết được tin tức này mà không khỏi trầm mặc.

Theo giới vực chi tâm biến mất, gió lốc linh khí càn quét băng nguyên cũng dần dần tiêu tán.

Chỉ có gió lạnh thấu xương tuyên cổ bất biến vẫn như từng thanh đao nhỏ cắt lên thân thể mọi người.

Hồng Anh một thân áo đỏ, dải lụa màu xanh lá buộc bên hôn.

Tay cầm chặt trường thương, mặt mũi tràn ngập anh khí.

Thanh danh hiển hách.

Nếu gia nhập, một khi thất bại, kết cục chỉ có một.

Lâm Hòa Phong theo sau đứng ra ôm quyền, nghiêm túc nói: "Tàng Đạo thư viện Trung Vực nguyện gia nhập Vân Hoàng đế quốc, cùng chống đỡ ngoại địch."

Không gia nhập, nếu Vân Hoàng đế quốc thắng lợi thì sẽ mang đến lợi ích rất lớn.

Sắc mặt trở nên nghiêm túc, ôm quyền nói: "Ẩn Kiếm Tông Trung Vực nguyện gia nhập Vân Hoàng đế quốc, cùng nhau chống đỡ ngoại địch!"

Rốt cuộc nên lựa chọn như thế nào.

Mắt nhìn quét một vòng xem có những thế lực nào sẽ lựa chọn ủng hộ.

Đó là hoàn toàn huỷ diệt!

Ngôn viện trưởng hơi sửng sốt, ngay sau đó thầm mắng một tiếng "Cáo già."

Lúc này, Lâm Hòa Phong dẫn đầu đi ra.

Hiện giờ hai đầu sỏ này tuyên bố gia nhập Vân Hoàng đế quốc, không khỏi khiến một ít thế lực đang chần chờ đưa ra quyết định.

Lúc này, một nam tử trung niên bước ra, cất cao giọng nói: "Mộc gia Trung Vực nguyện gia nhập Vân Hoàng đế quốc."

Ẩn Kiếm Tông cùng với Tàng Đạo thư viện đều là một trong những thế lực đầu sỏ ở Trung Vực.

Mộc gia Trung Vực!

Quyết định này chính là đánh cuộc sự tồn vong của một tông môn thế gia.

Cao tầng các thế lực đều cảm thấy khó mà lựa chọn.

Hiện giờ đã có ba thế lực đầu sỏ gia nhập Vân Hoàng đế quốc.

Diệp Thu Bạch cười gật gật đầu.

Không bằng đi theo Vân Hoàng đế quốc chinh chiến, thành công thì bọn họ trở thành nhóm thế lực đầu tiên nguyện ý gia nhập Vân Hoàng đế quốc, chắc chắn sẽ nhận được nhiều chỗ tốt hơn!

Nam tử trung niên vừa đứng ra rõ ràng là gia chủ hiện tại của Mộc gia, Mộc Hòa Trạch.

Các thế lực lựa chọn ngồi cùng thuyền với Vân Hoàng đế quốc vốn muốn hỏi xem kế tiếp cần phải làm như thế nào

Cũng là một trong những thế lực đầu sỏ ở Trung Vực.

Trước ánh mắt cổ quái của mấy người Cửu Thiên Bộ, Hồng Anh cười gật gật đầu,"Cũng nhờ các sư huynh sư đệ."

Diệp Thu Bạch bước tới, mỉm cười vỗ vỗ Hồng Anh rồi nói: "Sư muội, xem như đã bước được bước đầu tiên."

Thì Hồng Anh lại đáp,"Tự do phát triển, chờ đợi triệu tập."

Ninh Trần Tâm nhìn về phía Mộc Hòa Trạch, nhẹ giọng hỏi: "Hắn chính là phụ thân của Uyển Nhi sao?"

Bọn họ đưa tương lai của tông môn phụ thuộc vào Vân Hoàng đế quốc.

Đương nhiên vẫn còn một số lớn thế lực vẫn lựa chọn quan sát...

Sau đó đám người chuẩn bị rời khỏi cực bắc băng nguyên.

Mộc Uyển Nhi là tiểu công chúa Mộc gia Trung Vực, mọi người trong Thảo Đường đều biết tới chuyện này.

Bọn họ suy nghĩ, dù chinh chiến thiên lộ thất bại hay không chinh chiến đều là một con đường chết.

Có một ít thế lực nhất lưu sôi nổi đứng ra tỏ vẻ nguyện ý gia nhập Vân Hoàng đế quốc.

Mộc gia gia nhập đã đè gãy một cọng rơm rạ thăng bằng cuối cùng trong lòng một ít thế lực.

"Người một nhà, không cần khách khí."

"Cũng đúng."

Thấy một màn này, mấy người Cửu Thiên Bộ đều nhìn nhau.

Bọn họ có bao giờ thấy nam nhân nào thân mật vỗ vai nữ đế như thế?

Thời kỳ thượng cổ, mấy người muốn chạm vào nữ đế đều đã bị chặt đứt đôi tay.

Xem ra, nữ đế bệ hạ thật sự thay đổi.

Sau khi gia nhập Thảo Đường...

Kế tiếp, bốn người Diệp Thu Bạch cũng chuẩn bị trở về Thảo Đường.

Chuyện diễn ra ở cực bắc băng nguyên cũng lan truyền khắp cả đại lục!

Trong lúc nhất thời, hai cách nhìn này lan rộng khắp bốn vực.

"Cần gì phải trả giá sinh tử mà phát động chinh chiến?"

"Lấy giới vực chi tâm làm điều kiện để chúng ta đến thượng giới không phải tốt hơn sao?"

Cũng có người cười lạnh nói: "Nếu người ngoại vực muốn giới vực chi tâm, vì sao chúng ta không dúng nó để đàm phán?"

Không chỉ vì lợi ích mà còn vì tương lai của tông môn!

Vì thế có một ít thế lực nghe được tin tức này liền quyết định gia nhập Vân Hoàng đế quốc.

Người ngoại vực vì giới vực chi tâm mà tiến đến giới vực này, chiến đấu với tất cả thế lực trên đại lục cùng Vân Hoàng đế quốc.

Một khi giới vực chi tâm bị cướp đi thì điều chờ đợi giới vực, chờ đợi mọi người chỉ có diệt vong mà thôi.

"Khó trách Vân Hoàng đế quốc cùng với tất cả các thế lực trên đại lục thời kỳ thượng cổ đều đồng tâm hiệp lực, đoàn kết bên nhau, không tiếc hết thảy mà phát động chinh chiến."

"Khi đó, Vân Hoàng đế quốc cường thế đến mức nào, cường giả như mây, danh vọng đã đạt tới đỉnh cao nhất."

"Nếu chỉ vì theo đuổi cảnh giới cao hơn thì không có khả năng tập trung lực lượng toàn bộ đại lục."

"Trách không được nha..."

Nhưng hiện giờ ngoại vực người vẫn không từ bỏ ý đồ.

Vẫn muốn cướp lấy giới vực chi tâm.

Còn Man hoang giới vực có bị hủy diệt hay không thì không liên quan đến bọn họ.

Nơi bọn họ ở chỉ là một giới vực cấp thấp mà thôi.

Thì ra ngoại trừ giới vực này, bên ngoài còn có những giới vực khác, những tồn tại khác cường đại hơn.

Điều này khiến tất cả mọi người kinh sợ.

Cường thế đánh chết thành chủ Bắc Nguyên thành Bắc Phong, đạp trên thi thể hắn nói về nguyên nhân khỏi xướng chinh chiến thiên lộ thời kỳ thượng cổ!

Dùng tu vi Càn Nguyên cảnh nhẹ nhàng nghiền ép diệt sát cường giả Hư Thần cảnh!

Nhị đệ tử Thảo Đường chính là Vân Hoàng nữ đế chuyển thế.

Hiện giờ đã không người nào có thể ngăn trở Vân Hoàng đế quốc trùng kiến.

Dù Hồng Anh không có khôi phục đến Đế cảnh.

Hồng Anh thân là nữ đế mà chỉ có tu vi Càn Nguyên cảnh, tu vi Càn Nguyên cảnh với chiến lực có thể diệt sát cường giả Hư Thần cảnh.

Còn bộ hạ của nàng, Cửu Thiên Bộ uy danh hiển hách từng giúp Vân Hoàng đế quốc đánh ra hơn phân nửa giang sơn đã trở về đầy đủ.

Chín người đều có tu vi Hư Thần cảnh.

Trong đó, người đứng đầu Cửu Thiên Bộ là cường giả Hư Thần cảnh trung kỳ!

Đội hình thế này thì còn ai có tư cách ngăn cản Vân Hoàng đế quốc trùng kiến.

Cũng có thể nói là còn ai dám nhảy ra phản đối?

Ít nhất thì bề nổi tuyệt đối không có người nào dám đứng ra.

Trung tâm của những lời đàm luận, cũng chính là Hồng Anh.

Giờ đây đã cùng mấy người Diệp Thu Bạch về tới Thảo Đường.

"Sư tôn."

Bốn người đều cung kính đứng trước mặt Lục Trường Sinh trước mặt.

Lục Trường Sinh bĩu môi, ghét bỏ nói: "Gây chuyện về rồi?"

Diệp Thu Bạch: . . . . . .

Hồng Anh: . . . . .

Tiểu Hắc: . . . . .

Ninh Trần Tâm: . . . . .

"Nhưng mà lần này có tiến bộ, ít nhất không có để ta ra tay."

Nhìn thấy Lục Trường Sinh gật đầu, nghiêm túc nói ra lời này.

Tần Thiên Nam đứng bên cạnh Thạch Sinh không khỏi che kín mặt.

Mặt đen như đáy nồi.

Thạch Sinh chất phác hỏi: "Sư tôn nói như vậy là có dụng ý gì đi."

Tần Thiên Nam: "... Không có dụng ý, chỉ là do hắn lười biếng."

Thạch Sinh: "???"

Tần Thiên Nam sờ sờ đầu Thạch Sinh, thương hại nói: "Thạch Sinh à, sau này ngươi phải tập quen với bộ dạng này của sư tôn ngươi."

Lục Trường Sinh lập tức lên tiếng.

"Tần thúc, ngươi mà còn bôi nhọ ta như vậy thì về sau ta sẽ giúp ngươi làm việc nữa nha!"

Bôi nhọ?

Chẳng lẽ trong lòng ngươi còn không rõ ràng sao?

Bốn người Diệp Thu Bạch cũng muốn che mặt.

Bọn họ đều choáng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận