Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 270 - Vô Biên hoàng triều

Không gian loạn lưu giằng co kéo dài khoảng một ngày.

Hôm nay.

Loại hoa văn thứ tư đã hiện rõ hơn trên tay phải của Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc cũng nhận thức Mục Phù Sinh.

Dọc đường đi, Mục Phù Sinh cũng nói cho mấy người Diệp Thu Bạch biết nhiều tin tức về Vô biên giới vực.

Hiện giờ Vô biên giới vực chính là giới vực mạnh nhất trong nhóm giới vực ở vĩ độ thấp.

Thiên tài, thiên kiêu các giới vực khác đều hội tụ đến.

Nhưng mà những thiên kiêu thiên tài từ các giới vực khác vẫn kông cách nào chiếm được địa vị như dân bản xứ ở Vô biên giới vực.

Phân biệt là Hoắc gia, Lãnh gia, Lê gia cùng với Mộ gia!

Chỉ phân thành thế lực nhất lưu, thế lực nhị lưu cùng với thế lực tam lưu mà thôi.

Cho nên dẫn tới bên dưới sự thống trị của Vô Biên hoàng triều, đông đảo thế lực trăm hoa đua nở!

Không có phân chia xếp hạng.

Vô Biên hoàng triều chính là người thống trị tuyệt đối của Vô biên giới vực!

Người này đến từ ngoại vực, dùng thiên phú và thực lực kinh người dẫn dắt một nhóm người thành lập Thiên Tuyệt tông.

Đồng thời mấy người cũng biết phân chia thế lực ở Vô biên giới vực.

Thế lực do người từ bên ngoài đến sáng tạo ra trên cơ bản đều chỉ đạt tới thế lực nhị lưu là cao nhất rồi.

Tuy Vô Biên hoàng triều quản hạt mọi thứ ở Vô biên giới vực nhưng cũng không chú ý quá nhiều tới mấy thế lực bên dưới mình.

Một quốc gia là Vô Biên hoàng triều

Bên dưới tứ đại thế gia thì có vô số tông môn trải rộng khắp toàn bộ Vô biên giới vực.

Mặt Mục Phù Sinh tràn đầy sự kính nể, cười nói: "Trước kia tông chủ Thiên Tuyệt tông một mình một thương tạo ra thanh danh vang dội ở Vô biên giới vực."

Trong đó nổi danh nhất là tứ đại thế gia.

"Ngay cả phụ thân ta cũng từng dùng một cái giá rất lớn để mượn sức tông chủ Thiên Tuyệt tông nhưng lại không có thành công."

Nhưng mà có một người lại môn ngoại lệ.

Khi nói đến tông chủ Thiên Tuyệt tông.

Trước đó còn ôn tồn lễ độ, hiện tại lại giống như con sâu rượu tục tằng.

Diệp Thu Bạch cũng nó đùa: "Không biết là rượu hoàng quốc uống ngon hay không, có đủ cho ta uống hay không đây?"

Diệp Thu Bạch cười cười.

Mục Phù Sinh cũng không muốn giấu giếm, gật gật đầu vui vẻ nói: "Như thế nào, chẳng lẽ Diệp huynh biết thân phận ta rồi xa lánh ta sao?"

Mục Phù Sinh gật gật đầu, nhìn về phía trước.

Diệp Thu Bạch cười nói: "Vậy phụ thân Mục huynh chính là hoàng chủ của Vô Biên hoàng triều đi?"

"Xem ra vận khí của chúng ta không quá tốt rồi."

"Là gió lốc không gian..."

Phía trước có một cơn lốc thật lớn đang quét đến gần Không gian hạm của bọn hắn!

"Cũng không phải."

E là không có rượu trắng mà sư tôn ủ đi.

Đang lúc bọn họ nói chuyện với nhau vui vẻ thì sắc mặt Mục Phù Sinh đột nhiên biến đổi.

Thị vệ Tiểu Tứ bên cạnh cũng cầm lấy trường thương, sắc mặt ngưng trọng nói: "Điện hạ."

Nghe vậy, Mục Phù Sinh nhìn về phía Diệp Thu Bạch, ánh mắt có chút thay đổi.

Rượu ngon từ các giới vực sao?

"Đủ! Uống đủ! Còn nếu uống mà thấy không ngon thì ta còn có rượu ngon từ giới vực khác!"

Hắn ôm bả vai Diệp Thu Bạch cười to.

Mấy người Diệp Thu Bạch cũng nhìn sang.

Gió lốc không gian trong cực kỳ đồ sộ, khiến người ta phải kinh hãi cảm thán.

Nó được tạo thành từ vô số không gian loạn lưu!

Gió lốc không gian gặp phải mấy tảng đá trôi nổi.

Những tảng đá to còn chưa có bị cuốn đi vào mà đã sẽ bị lực lượng không gian tản ra quét thành bột mịn!

Diệp Thu Bạch rút Ám Ma kiếm ra hỏi: "Gặp được gió lốc không gian các ngươi thường xử lý như thế nào?"

Mục Phù Sinh sờ sờ cằm, nghiêm túc nói: "Ngươi hỏi ta xử lý như thế nào sao?"

Diệp Thu Bạch, Thạch Sinh, Tiểu Hắc đều tò mò nhìn chằm chằm Mục Phù Sinh.

Mục Phù Sinh mỉm cười nói: "Đương nhiên là bỏ chạy rồi nha!"

Gió lốc không gian đang tới gần.

Sắc mặt của thị vệ vẫn bình tĩnh như thường, giống như quen rồi, không còn cảm xúc.

Hắn đã từng gặp người nào có tính cách giống thế này rồi phải không?

Hắn đột nhiên cảm thấy người trước mặt có chút giống giống...

Khóe miệng Diệp Thu Bạch giật giật.

Mục Phù Sinh vừa nói vừa dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn Diệp Thu Bạch.

Ngọc tỷ này bao phủ toàn bộ Không gian hạm!

Bên trong ẩn chứa một trận pháp phòng ngự!

Hơn nữa Mục Phù Sinh còn dán đầy phù chú trên thân thể mình.

Hiển nhiên những phù chú này đều là phù chú phòng ngự cực kỳ cao cấp.

Trong mỗi một phù chú đều ẩn chứa một trận pháp loại nhỏ.

Nhìn Mục Phù sinh như bị gói thành một cái bánh chưng.

Diệp Thu Bạch trợn tròn mắt, nói: "Ngươi... Làm gì vậy?"

Mục Phù Sinh làm vẻ mặt vô tội nói: "Làm cái gì sao? Đương nhiên là bọc giáp rồi!"

"Nếu không làm thì chờ gió lốc không gian xé thành mảnh nhỏ hả?"

Đồng thời ném ra một cái Ngọc tỷ.

Mục Phù Sinh lập tức chỉ huy thị vệ Tiểu Tứ điều khiển Không gian hạm.

Làm sao mà bây giờ trông tên này thật thiếu đòn!

Tiểu Hắc: "..."

Thạch Sinh: "..."

Diệp Thu Bạch: "..."

Cả Không gian hạm bắt đầu run rẩy kịch liệt!

Trận pháp do Ngọc tỷ phóng thích cũng bắt đầu nổi lên từng sóng gợn!

Giống như có thể tan vỡ bất kỳ lúc nào.

Đột nhiên thị vệ điều khiển Không gian hạm thay đổi phương hướng, di chuyển ngược hướng với gió lốc không gian.

Kẽo kẹt...

Dưới sự thổi quét của gió lốc không gian.

Không gian hạm vừa di chuyển vừa phát ra âm thanh nặng nề, không chịu nổi.

Mục Phù Sinh la lên: "Không gian hạm của các ngươi thật yếu nha!"

Diệp Thu Bạch nghe mà muốn ném ra gia hỏa này ra khỏi Không gian hạm...

Lúc này.

Thị vệ Tiểu Tứ nhắc nhở: "Chú ý phòng hộ Không gian hạm, đừng để cho không gian loạn lưu đánh trúng long cốt của Không gian hạm."

Vừa dứt lời liền có một luồng không gian loạn lưu tựa như thanh kiếm sắc bén bắn nhanh về phía bọn họ.

Trận pháp phòng hộ từ Ngọc tỷ chỉ phòng ngừa không gian hạm bị gió lốc không gian trực tiếp nghiền thành mảnh vụn.

Cũng không thể phòng ngự mấy luồng không gian loạn lưu riêng lẻ này.

Diệp Thu Bạch rút kiếm dựng lên!

Một sợi kiếm ý phóng lên cao!

Thiên Ma Cửu Kiếm kiếm thứ tám!

Kiếm ý Kiếm Tông phối hợp với Thiên Ma Cửu Kiếm tản ra uy lực rất lớn.

Mục Phù Sinh nhìn Diệp Thu Bạch đánh tan không gian loạn lưu mà không khỏi giật mình.

"Càn Nguyên cảnh hậu kỳ đạt tới cảnh giới Kiếm Tông, trong nhóm kiếm tu ở Vô biên giới vực đã xem như không tồi."

Nhưng mà Diệp Thu Bạch sinh ra ở một giới vực có văn minh tu đạo cực kỳ lạc hậu giới vực.

Điều này liền khiến Mục Phù Sinh cảm thấy giật mình.

Sinh tồn trong một giới vực lạc hậu mà có thể đủ tu luyện đến trình độ thế này.

Một khi tới Vô biên giới vực, e là đến bước thẳng lên trời!

Nhưng mà loại người này ở Vô biên giới vực cũng nhiều.

Cuối cùng chín phần đều vô danh...

Dù sao vô biên giới vực chính là giới vực mạnh nhất trong khu vực vĩ độ thấp.

Không gì sánh nổi.

Thiên tài sao?

Yêu nghiệt sao?

Đây chính là danh xưng không đáng tiền nhất Vô biên giới vực.

Chỉ có thiên tài yêu nghiệt sống đến cuối cùng mới có thể cười đến cuối cùng.

Cũng chính vì suy nghĩ thế này nên mới có thể dưỡng thành Mục Phù Sinh với loại tính cách này.

Nhưng mà uy năng của gió lốc không gian không chỉ đơn giản như vậy.

Dù mọi người đã dùng hết toàn lực chống đỡ nhưng vẫn bị cuốn vào bên trong.

Giống như một con thuyền nhỏ rơi vào biển rộng vô tận bị gió lốc thổi quét, sóng biển quay cuồng.

Tràn ngập nguy cơ!

Thị vệ Tiểu Tứ ngưng trọng nói: "Không gian hạm này có cấp bậc quá thấp, e là không chịu đựng nổi."

Thạch Sinh hỏi: "Vậy hiện tại có thể thay đổi sao?"

Mục Phù Sinh lắc đầu nói: "Không được rồi, nếu mà đổi thì chắc chắn phải thoát khỏi sự bảo hộ của Không gian hạm, trong quá trình di chuyển sẽ bị gió lốc không gian cuốn vào bên trong!"

Nghe đến đây.

Diệp Thu Bạch cầm chặt ngọc bội, chuẩn bị ra tay.

Đột nhiên có một bóng mờ buông xuống trên không gian hạm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận