Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 661 - Kiếm ý tôi thể

. . . . .

Ánh mắt mọi người đều đặt trên thân Diệp Thu Bạch đang hành tẩu trên con đường nhỏ.

Đường nhỏ giữa khe núi trông có vẻ u tĩnh một cách dị thường.

Nhưng mà khi ngẩng đầu nhìn thì vách đá hai bên đang không ngừng phun ra kiếm ý Kiếm Tiên, kiếm ý quanh quẩn khắp đường nhỏ, không ngừng gào thét!

Giờ phút này, Diệp Thu Bạch đi ở phía trước, Trang Tử Đống khẩn trương bước theo phía sau.

Khi tiến vào bên trong khe núi.

Kiếm ý Kiếm Tiên gào thét liền thổi quét hướng tới Diệp Thu Bạch cùng với Trang Tử Đống!

Thấy thế.

Phía trên tràn ngập kiếm ý.

Kiếm ý Siêu phàm cảnh bùng nổ trong khoảnh khắc này, không ngừng giao phong cùng với kiếm ý Kiếm Tiên.

Bất chợt lại có mấy luồng kiếm ý Kiếm Tiên từ trên không sái lạc ngăn chặn bốn phía đường đi của Diệp Thu Bạch.

Diệp Thu Bạch quyết đoán rút Hỗn Nguyên Tiên Kiếm, kiếm vực tức khắc sinh ra!

Nhưng mà đối mặt với kiếm ý che trời lấp đất quay quanh mình, sao có thể dễ dàng tránh né chứ?

Có một tên thì lại khẽ lắc đầu.

Diệp Thu Bạch bước tới một bước, thân hình liền giống như cái ná, chạy thẳng về phía trước hướng.

"Siêu phàm kiếm đạo? Cảnh giới tu đạo thì thấp nhưng mà cảnh giới kiếm đạo lại không hề thấp một chút nào. . . . . ."

Kiếm ý gào thét giống như dòi bò trong xương theo sát bước chân của hai người Diệp Thu Bạch.

Trang Tử Đống ở phía sau cũng hành động để ứng phó.

Tránh cũng không thể tránh!

"Nhưng mà . . . . . Nếu khảo nghiệm thứ nhất của bí cảnh là do kiếm ý Kiếm Tiên trấn thủ thì làm thế nào mà tiến vào đây?"

Phía dưới là mặt đất cực kỳ kiên cố.

"Dù cho có tiến vào được thì cửa kế tiếp tất nhiên phải khó khăn hơn cửa thứ nhất. . . . . ."

Mấy tên kiếm tu phía sau quan sát bình luận.

"Dù cho kiếm đạo của hắn đạt tới Siêu phàm cảnh cũng không có tác dụng, đây chính là kiếm đạo Tiên cảnh, một tiên một phàm, giống như lạch trời, không cách nào so sánh."

Thấy một màn như vậy.

Bên trong kiếm vực kiếm ý Siêu phàm cảnh, dù cho kiếm ý của Diệp Thu Bạch có ngăn cản thế nào cũng không thể ngăn cản kiếm ý Kiếm Tiên xâm lấn.

Nếu đây là sự thật thì vì sao người thao túng Tuyệt Hồn thành phải đưa ra quy tắc người bên dưới Địa Tiên mới có thể tiến vào?

Ngược lại là đang suy tư.

Tùy ý để kiếm ý Kiếm Tiên xâm nhập vào trong cơ thể mình.

Hai người Khâu Lộc và Nhạc Chính Trì lại không có lên tiếng nói gì.

"Ai, chỉ có thể từ bỏ truyền thừa nơi này."

"Cũng đúng thôi, ở đây không ai có thể chống cự được kiếm ý Kiếm Tiên."

"Từ bỏ chống cự?"

Bên kia.

Chẳng phải làm vậy thì không người nào có thể thông qua khảo nghiệm sao?

Có lẽ. . . . . .

Đột nhiên, trước ánh mắt khó hiểu của mọi người, Diệp Thu Bạch lại thu hồi kiếm vực.

Kiếm ý Kiếm Tiên không ngừng ăn mòn, không ngừng tới gần Diệp Thu Bạch.

Dưới Địa Tiên không ai có thể chống cự nổi kiếm ý Tiên cảnh!

Nếu kiếm ý Kiếm Tiên này thực sự mang theo sát ý, như vậy tất cả mọi người ở đây đều không thể thông qua.

Diệp Thu Bạch khẽ cau mày.

Khâu Lộc đột nhiên tiến lên trước một bước, thu hồi nụ cười nho nhã.

"Không đúng."

Đôi mắt bình đạm của Nhạc Chính Trì cũng mở to hơn chút.

Trên đường nhỏ trong khe núi.

Diệp Thu Bạch thế mà không có bị kiếm ý Kiếm Tiên trực tiếp xoắn nát.

Từng sợi kiếm ý Kiếm Tiên xoay quanh thân thể Diệp Thu Bạch.

Thân thể hắn lại không hề bị hao tổn một chút nào, ngay cả áo xanh trên người cũng không xuất hiện một vết rách.

Chỉ là vẻ mặt Diệp Thu Bạch trông có chút dữ tợn.

"Kiếm ý tôi thể!"

Những tia kiếm ý Kiếm Tiên sắc nhọn đến cực điểm trong khoảnh khắc tiêu tán khỏi thân thể Diệp Thu Bạch.

Diệp Thu Bạch đột nhiên cảm thấy thân thể trở nên nhẹ nhàng.

Cho đến một canh giờ trôi qua.

Đồng dạng bọn họ cũng mất đi cơ hội tiến vào bên trong bí cảnh truyền thừa này.

Đã có hai người lần lượt rời khỏi, sắc mặt tái nhợt lui xa khe núi.

Trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi.

Kiếm ý Kiếm Tiên tôi thể nào có dễ dàng thông qua. . . . . .

Giống như hiện tại Diệp Thu Bạch.

Hắn cảm thấy bên trong cơ thể mình, dù là cốt tủy, kinh lạc hay mạch máu, đan điền, cơ bắp, làn da đều không ngừng bị kiếm ý sắc nhọn đến cực điểm phá hư!

Giống như có vô số cây kim nhỏ không ngừng cắm vào trong đó.

Cắm vào thì thôi, còn phải lay trái lay phải.

Ngay cả thức hải cũng đang không ngừng rung chuyển. . . . . .

Nhưng mà sau khi kiếm ý phá hư thì thân thể sẽ bắt đầu tái sinh.

Thể chất sau khi tái sinh sẽ càng cường kiện hơn.

Nhưng mà cảm giác thống khổ do quá trình này mang tới, người bình thường khó mà chịu đựng nổi. . . . . .

Chỉ là. . . . . .

Nói vậy, chỉ cần thông qua quá trình tôi thể liền có thể vượt cửa thứ nhất, đồng thời bản thân cũng sẽ có thu hoạch, tu vi tịnh tiến.

Cỗ kiếm ý Kiếm Tiên này không muốn lấy tính mạng người tiến vào, chỉ muốn tiến hành tôi thể cho ai thừa nhận được.

Không sai.

Khâu Lộc và Nhạc Chính Trì thấy cảnh này cũng đồng thời bước chân tiến về phía khe núi.

Tô Hách là người Tô gia, tuy rằng cuồng vọng tự đại nhưng nhãn lực khẳng định cao hơn người bình thường nhiều.

Kiếm ý trên đường nhỏ cũng không còn phát động tiến công đối với Diệp Thu Bạch.

Hẳn là đã thông qua cửa thứ nhất.

Diệp Thu Bạch nắm chặt tay, tuy rằng toàn thân vẫn còn có chút đau đớn.

Nhưng tố chất thân thể được gia tăng không ít.

Cảnh giới cũng càng thêm vững chắc, thậm chí kinh mạch còn được mở rộng, tu vi tiến thêm một bước tới gần Biến Huyết cảnh hậu kỳ!

Diệp Thu Bạch cũng không có sốt ruột tiến tới mà là nhìn về phía đám người Nhạc Chính Trì cách mình không xa.

Giờ phút này còn năm người đang chịu đựng kiếm ý tôi thể.

Nói cách khác, có ba người không chịu được sự thống khổ mà kiếm ý mang đến cho nên đã tự động rời khỏi.

Sắc mặt Nhạc Chính Trì hiện tại tuy rằng trông vẫn bình đạm nhưng mà khóe mắt không ngừng run rẩy lại báo cho người khác biết hắn đang rất đau đớn, kìm nén.

Bên kia, Khâu Lộc đồng dạng như thế.

Tô Hách thì thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm rú nhưng vẫn còn có thể kiên trì.

Tô gia là một gia tộc lánh đời.

Tô Hách tự nhiên cũng không thể quá kém rồi.

Nhưng mà ba người này không phải đối tượng Diệp Thu Bạch muốn chú ý nhiều.

Hắn dừng lại ở đây là muốn nhìn xem Trang Tử Đống có thông qua hay không.

Đôi mắt chuyển hướng, Trang Tử Đống đang ở vị trí cách hắn vài thước.

Nhưng mà sắc mặt Trang Tử Đống lại không hề có một chút dữ tợn nào, chỉ là cơ mặt thường hay co rút một chút.

Trông có vẻ còn nhẹ nhàng hơn so với những người khác?

Thấy một màn như vậy.

Diệp Thu Bạch lại không có vì điểm này mà vui sướng, ngược lại nhíu chặt mày.

Thực lực của Trang Tử Đống cường đại lắm sao?

Dù cảnh giới kiếm đạo hay cảnh giới tu đạo đều thấp hơn đám người Nhạc Chính Trì.

Nhưng mà tựa hồ hắn còn chịu ít thống khổ hơn so với mấy người kia.

Hay là ý chí của Trang Tử Đống còn xuất chúng hơn tất cả mọi người?

Không bao lâu sau kiếm ý Kiếm Tiên trên người Trang Tử Đống dần dần tiêu tán.

Đã nhận ra ánh mắt của Diệp Thu Bạch, Trang Tử Đổng mang sắc mặt tái nhợt đáp:

"Diệp huynh, ngươi cũng thông qua sao."

Diệp Thu Bạch gật gật đầu:

"May mắn, trong khoảng thời gian này ngươi tiến bộ rất nhiều đó."

Mắt Trang Tử Đống lóe sáng, ngay sau đó cười khổ nói:

"Nào có gì tiến bộ, thiên phú của ta không bằng ngươi, chỉ có thể cắn răng tu luyện, nếu không làm sao có thể đi cùng một nhóm với các ngươi?"

Nhạc Chính Trì, Khâu Lộc cùng với Tô Hách và một người khác đều thông qua khảo nghiệm.

Khâu Lộc nhìn về phía Diệp Thu Bạch, cười nói:

"Đạo hữu, xem ra thực lực của ngươi không chỉ như cảnh giới mà chúng ta nhìn thấy."

Diệp Thu Bạch liếc người này một cái, cũng không có trả lời, nhanh chân tiến về phía trước.

Trang Tử Đống vội vàng đuổi theo.

Bên kia.

Trước một bí cảnh tràn ngập hơi thở thần hồn.

Mục Phù Sinh và Ninh Tập đứng đối nhau.

Hai người đều cầm phù bút, giương cung bạt kiếm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận