Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1104 - Khống chế lôi đình

. . . .

Trả thù...

Đây tuyệt đối là trả thù một cách trắng trợn!

Mục Phù Sinh nhìn Lôi Phạt Thần Đế được tám con lôi long khổng lồ mà cười khổ, trong lòng lại thầm chửi mắng.

Tuyệt đối là bởi vì Lôi Phạt Thần Đế nhìn không thấu át chủ bài của hắn, chỉ có thể nhìn thấu cảnh giới, sau đó hỏi mà vẫn không có câu trả lời nên mới dẫn đến Lôi Phạt Thần Đế thẹn quá hóa giận.

Dù sao cũng là cường giả Thần Đế, phải có có tôn nghiêm.

Ở trước mặt tiểu bối, ngay cả át chủ bài của tiểu bối cũng không nhìn thấu, hơn nữa đã kéo mặt già dò hỏi nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời thật sự.

Khi đó Lôi Phạt Thần Đế cũng được xưng là một trong mấy vị Thần Đế nóng nảy nhất Phàm nhân giới.

Lôi Phạt Thần Đế nhẹ nhàng vung tay phải lên, một con lôi long to lớn như khuấy động cả không gian phát ra tiếng long ngâm chấn triệt thiên địa mãnh liệt phóng về phía Mục Phù Sinh!

Chỗ nó đi qua có lôi đình chớp động, không ngừng có tiếng nổ vang lên!

Nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Mục Phù Sinh, hắn cảm giác... có chút sảng khoái.

Mục Phù Sinh trơ mắt nhìn bảy con lôi long còn lại vây quanh Lôi Phạt Thần Đế, còn một con thì đã phá vỡ không gian vọt về phía mình!

Lôi Phạt Thần Đế nhếch miệng cười lớn:

Khả năng khống chế lôi đình thế này đúng là Mục Phù Sinh không theo kịp.

Mục Phù Sinh vội vàng khoát tay nói:

Không gian từng tấc từng tấc nứt ra.

"Bây giờ bổn đế chỉ là một tàn hồn, ngươi không cần lo lắng."

"Tiền bối không cần phải ra tay... Ta làm sao có thể là đối thủ của tiền bối ngài chứ?"

Tám con lôi long này thực tế là tám loại lôi đình của Lôi Phạt Thần Đế.

Nhưng hắn cũng không phải vạn năng, phương diện khống chế thần lôi hắn đã lơ là hoặc là không có thời gian rèn luyện.

"Tốt lắm, ngươi đã chuẩn bị chưa... Không đúng, bổn đế tin tưởng ngươi đã chuẩn bị tốt."

Nói chung, khi Mục Phù Sinh sử dụng thượng cổ thần lôi thì hắn đơn độc phóng thích và sử dụng một loại hoặc là một lúc sử dụng tất cả.

Khi phóng thích toàn bộ tám loại lôi đình khác nhau ra bên ngoài cơ thể mà còn có thể phát huy ra uy năng thế này, đồng thời còn không thay đổi quỹ tích của bảy loại còn lại.

Tuy rằng Mục Phù Sinh có rất nhiều át chủ bài, thiên phú yêu nghiệt, cảnh giới cao.

Bàn tay hắn mở ra, từng luồng thần lôi xuất hiện...

Sắc mặt Mục Phù Sinh trở nên ngưng trọng.

Nhưng mà nếu như lực khống chế không đủ, vậy thì có ích gì đâu?

Hiển nhiên Lôi Phạt Thần Đế cũng phát hiện ra khuyết điểm của Mục Phù Sinh, mỉm cười nhìn Mục Phù Sinh, thầm nói.

Thấy thế, Lôi Phạt Thần Đế khẽ lắc đầu:

Còn như Lôi Phạt Thần Đế phóng thích tất cả các loại lôi đìn ra, sau đó lựa chọn một loại mà dùng... Với khả năng hiện tại của Mục Phù Sinh, hắn thật sự là không làm được.

Lôi long trùng kích không ngừng xuyên qua khe hở giữa năm sợi xích lôi đình!

Dứt lời ngón trỏ hơi lắc lư, bảy con lôi long quanh vẫn vờn quanh như thường ngày.

"Không được...

"Vậy... bây giờ ngươi sẽ làm gì?"

Mục Phù Sinh nhìn lôi long mang theo từng tiếng nổ vang, thần sắc ngưng trọng, lập tức vung tay.

Năm loại thượng cổ thần lôi đồng thời hóa thành năm cột lôi đình quấn quanh lôi long.

Giống như năm sợi xiềng xích lôi đình!

"Lần này không phải giả bộ!"

Tiểu tử thật sự yêu nghiệt... Chính hắn cũng chỉ có Thiên Trừng Thần Lôi mà thôi.

Thấy một màn này, Lôi Phạt Thần Đế hơi nhíu mày, trong ánh mắt có chút hâm mộ.

Huyền âm Tử Lôi, Thiên Trừng Thần Lôi, Lục Cửu Thiên Lôi, Thái Cực âm Dương Chính Khí Thần Lôi cùng với Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi...

Trước ánh mắt khiếp sợ của Mục Phù Sinh, lôi long nhỏ lại rồi xuyên qua khe hở.

Chỉ trong thời gian một hơi thở mà đã xuyên qua xiềng xích do năm loại thượng cổ thần lôi hóa thành oanh kích vào ngực Mục Phù Sinh!

Thế nhưng trước khi oanh vào ngực Mục Phụ Sinh có từng tờ phù triện sáng lên.

Từng tầng lôi thuẫn nặng nề liên tục xuất hiện trước ngực.

Nhìn qua ước chừng mấy trăm tầng...

Lôi Phạt Thần Đế dở khóc dở cười, bất quá vẫn cười lạnh một tiếng:

"Muốn lấy số lượng thủ thắng sao?"

Hắn vừa nói xong thì lôi thuẫn nặng nề đã bị đánh nát trong nháy mắt.

Lôi Phạt Thần Đế nhấc tay, lôi long đánh sâu vào ngực Mục Phù Sinh.

Lôi Phạt Thần Đế cười nói:

"Ta hiểu rồi, kính xin tiền bối tiếp tục."

Nghe vậy, Mục Phù Sinh gật đầu.

"Nếu như ngay cả khống chế lôi đình mà cũng không được, ngươi vĩnh viễn cũng không thể trở thành người tu luyện lôi đình chi đạo thật sự."

Ngón tay Lôi Phạt Thần Đế khẽ động, tám con lôi long bắt đầu lay động với tư thế khác nhau.

"Nếu chủ tu lôi đình, việc đầu tiên phải làm chính là khống chế lôi đình."

Mục Phù Sinh nhìn thoáng qua thương thế của mình, lấy một bình ngọc ra rắc bột phấn bên trong lên miệng vết thương.

Thương thế được chữa trị với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Lôi Phạt Thần Đế có chút kinh ngạc nhìn vết thương đang khôi phục, hỏi:

"Đây là đan dược cấp bậc nào?"

Tự nhiên là đan dược do Lục Trường Sinh luyện chế rồi.

Mục Phù Sinh không thể nói ra, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía Lôi Phạt Thần Đế.

Lôi Phạt Thần Đế nhìn Mục Phù Sinh cười vang:

"Rốt cục lộ ra biểu tình chân thật."

"Như thế nào, không phục sao? Nếu không phục thì khống chế lôi đình như bổn đế đi, bằng không dù ngươi có được năm đạo thần lôi cũng chỉ là có tài nguyên phong phú hơn người mới vào ngưỡng cửa lôi đạo chút thôi."

Chỗ vết thương đã bị cháy đen... Thậm chí nhìn qua chỗ thịt cháy đen là xương cốt, còn có nội tạng đang có lôi điện li ti lưu động.

Hắn miễn cưỡng đứng lên ôm ngực máu thịt lẫn lộn.

Đây cũng là lần đầu tiên mà Mục Phù Sinh bị thương nặng đến mức này...

Hắn phun ra từng ngụm máu tươi.

Nương theo tiếng xương vỡ, Mục Phù Sinh trợn tròn mắt giống như diều đứt dây bay ngược ra ngoài.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

"Nếu như không nhanh chóng nắm giữ, có lẽ ngươi sẽ chết."

Mục Phù Sinh cũng nhếch miệng cười:

"Tiểu bối còn rất nhiều thuốc."

Lục Trường Sinh luyện một lần một một lò!

Dùng không hết... Căn bản là dùng không hết!

Lôi Phạt Thần Đế hừ lạnh một tiếng:

"Vậy thử xem!"

Vừa dứt lời, thêm một con lôi long quanh thân Thần Đế lại phóng tới Mục Phù Sinh!

Cùng lúc lôi long hội tụ, hai con lôi long ở trong không gian quấn lấy nhau theo hình xoắn ốc.

Một cỗ lôi đình phong bạo hủy thiên diệt địa dần dần ngưng tụ!

Lôi đình phong bạo lại còn phát ra hai tiếng long ngâm.

Long ngâm hóa thành công kích sóng âm đánh tới Mục Phù Sinh!

Tuy rằng công kích sóng âm cũng không cường đại như lôi long trực tiếp đánh sâu vào thân thể.

Bất quá vẫn mang theo hiệu quả tê liệt!

Giống như làm cho suy nghĩ mà tứ chi của Mục Phù Sinh đều trở nên chậm chạp!

Vốn còn chưa tập được khống chế lôi đình như thế nào mới tinh chuẩn, bị sóng âm lôi đình ảnh hưởng, Mục Phù Sinh họa vô đơn chí...
Bạn cần đăng nhập để bình luận