Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 484 - Chỉ sợ hắn chướng mắt ngươi. . .

. . . . . . . . . . . . .

Từ xưa đến nay.

Có bao nhiêu kẻ vì giết người không bổ đao mà bị phản sát chứ?

Đã quen thuộc hết thảy sáo lộ nên làm sao mà Lục Trường Sinh có thể phạm phải sai lầm cấp thấp thế này?

Cho nên Lục Trường Sinh không chỉ muốn bổ đao mà còn muốn bổ thành tro cốt, không đúng, tro cốt cũng phải tan hết.

Sau đó siêu độ cả thần hồn.

Làm đủ quy trình mới bảo đảm nha!

Mọi người thấy từng thanh cự kiếm sau lưng Lục Trường Sinh đều do kiếm chi đạo tắc biến thành!

Đây không phải là muốn ta mất mặt hả?

Vạn Kiếm Quy Tông!

Quý Liễu Chi hung hăng trừng mắt nhìn đệ tử của mình.

Nếu không phải hắn ngăn cản, e là nàng mất hết mặt mũi rồi. . .

Lục Trường Sinh như là quy tắc của thiên địa.

Vân Tự Nhiên ở bên trong hố chưa chết nhưng khí tức đã cực kỳ uể oải, gần như tàn phế.

Mỗi một thanh kiếm đều ẩn chứa thiên địa quy tắc.

Khi Lục Trường Sinh ép bàn tay xuống, từng thanh kiếm ẩn chứa thiên địa quy tắc sau lưng điên cuồng bắn nhanh về phía cái hố bên dưới.

Hắn chính là thiên đạo!

Ở thời điểm này.

Lúc này Quý Liễu Chi đột nhiên thấy mình nên cảm tạ Kim Lê.

"Bắc Minh Khốn Long Tỏa, chí bảo của Bắc Minh Trấn Long Điện. . ."

Thực lực khủng bố đến mức này mà còn cần ta hỗ trợ sao?

"Không nghĩ tới Vân Tự Nhiên mang theo bảo vật này?"

Lúc này.

Run run rẩy rẩy vươn tay, trong lòng bàn tay của hắn có một sợi xiềng xích lóe hắc quang!

Có thể kháng trụ được Vạn Kiếm Quy Tông của Lục Trường Sinh sao?

Giữa thiên địa tràn ngập lực lượng trấn áp!

Tiếp đến là kiếm thứ hai rơi vào Khốn Long Tỏa.

Thế nhưng bây giờ không dùng thì cũng không còn cơ hội dùng.

Vân Tự Nhiên nhìn cự kiếm không ngừng rơi xuống mà cười khổ một tiếng.

Chính Vân Tự Nhiên cũng không nghĩ tới thứ này dùng để để đối phó với Kim Lê cùng Quý Liễu Chi khi cướp đoạt Hồng Mông Tử Khí lại phải dùng với một "Tiểu bối" mà hắn xem thường.

Oanh long long long!

Trong đám người tham gia khảo nghiệm của Phàm nhân thôn lại có một tên cường giả ẩn thế. . .

Ai có thể nghĩ đến?

Thời điểm hắn tế Bắc Minh Khốn Long Tỏa ra.

Răng rắc. . .

Đứt gãy thành hai đoạn.

Không hề có khả năng chống cự, chí bảo của Bắc Minh Trấn Long Điện dễ dàng bị Lục Trường Sinh công phá!

Như muốn trấn áp luôn cả thiên đạo.

Chỉ là mới thanh kiếm thứ nhất đã công phá bình chướng trấn áp do Bắc Minh Khốn Long Tỏa phóng thích trước ánh mắt kinh hãi của Vân Tự Nhiên.

Một thanh nối tiếp một thanh rơi vào Bắc Minh Khốn Long Tỏa.

Từng thanh cự kiếm ẩn chứa thiên địa đạo nối nhau mà tới.

Đại địa tan nát.

Dãy núi không ngừng chấn động.

Phàm nhân thôn như rơi vào cảnh tận thế!

Thôn trưởng vội vàng hô:

"Thôn dân tránh lui!"

Lúc này có từng luồng sáng trắng từ trong nhà trúc phóng ra ngăn cản dư ba lan rộng.

Lục Trường Sinh cũng thu nhỏ phạm vi ảnh hưởng mới không lan ra ngoài quá nhiều.

Vạn Kiếm Quy Tông kéo dài mấy hơi thở rồi mới ngừng lại.

Lúc này chấn động mới dừng lại.

Lục Trường Sinh là một người cực kỳ tiếc mạng.

"Ta mặc kệ đây là nơi nào."

"Đây chính là Phàm nhân thôn!"

Nhìn thấy ánh mắt quét tới, Hà Chấn biến sắc, lập tức quát:

Trước đó tên này cũng muốn giết mình.

Ánh mắt quét dời đến trên người Hà Chấn.

Kim Lê không chút do dự mà chắp tay với Lục Trường Sinh, nói:

"Tiền bối, chuyện này Kim Sí Đại Bằng tộc không dính đến."

Sau đó không chờ Lục Trường Sinh đáp lời, nhanh chóng đập cánh chạy mất!

Quý Liễu Chi cũng cười khổ một tiếng nhìn về phía Quý Thiên Dao.

Hiển nhiên muốn hỏi nàng, đây là tình huống như thế nào.

Quý Thiên Dao tỏ vẻ vô tội lắc lắc đầu.

Trước đó nàng chỉ biết thiên phú của Lục Trường Sinh cực kỳ yêu nghiệt, thực lực phía trên bọn hắn.

Thế nhưng nàng cũng không có nghĩ đến hắn khủng bố thế này. . .

Lục Trường Sinh cũng không có dừng giết chóc.

Như vậy thì chuyện hợp tác giữa hắn và Bắc Minh Trấn Long Điện cũng không có kết quả.

Không nghĩ tới Vân Tự Nhiên lại bỏ mình.

Sắc mặt Hà Chấn trở nên âm trầm.

Thi thể của Vân Tự Nhiên đã sớm tan thành tro bụi, ngay cả thần hồn cũng hoàn toàn biến mất.

Tất cả mọi người đều nhìn về chỗ sụp đổ.

Không trung tràn ngập thiên địa quy tắc chi lực, một lúc lâu vẫn không tan đi.

Kẻ nào muốn mạng mình, kẻ đó chính là kẻ thù không chết không thôi.

Nghĩ đến đây, Lục Trường Sinh giơ một ngón tay điểm tới.

Một thanh cự kiếm xuất hiện ầm ầm chém về phía Hà Chấn.

Thôn trưởng do dự nhưng cũng không có xuất thủ.

Tiên sinh thì thở dài:

"Dù sao nơi này cũng là Phàm nhân thôn. . ."

Thế nhưng Lục Trường Sinh vẫn không dừng tay.

Cự kiếm chém qua người Hà Chấn!

Hà Chấn tỏ vẻ không cam lòng, thần hồn câu diệt!

Đối với việc này, tiên sinh cũng chỉ có thể chấp nhận.

Dù sao Hà Chấn là người nổi sát tâm trước.

Kẻ giết người sẽ bị người giết.

Hà Chấn chết không oan.

Lúc này, Quý Thiên Dao đi tới gần Lục Trường Sinh, tò mò hỏi:

"Sao ngươi mạnh như vậy?"

"Ta không mạnh, chỉ là các ngươi quá yếu."

Mặt Quý Liễu Chi và thôn trưởng tối sầm.

Lục Trường Sinh nhanh chóng hỏi:

"Bắc Minh Trấn Long Điện ở nơi nào?"

Quý Thiên Dao sững sờ đáp.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Tự nhiên là diệt cỏ phải diệt tận gốc rồi."

Vừa nói xong thì Lục Trường Sinh đã biến mất.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều biết Lục Trường Sinh muốn làm gì, không khỏi cảm khái.

Hùng bá một phương, được xưng là một trong mấy thế lực mạnh nhất Thiên Hà Tinh Vực, lần này Bắc Minh Trấn Long Điện đã bị hủy diệt.

Về sau, phân bố thế lực ở Thiên Hà Tinh Vực sẽ thay đổi. . .

Chưa đến một nén nhang sau thì bóng dáng Lục Trường Sinh lại xuất hiện ở nơi đây.

Quý Thiên Dao sững sờ hỏi:

"Tại sao ngươi trở lại? Không tìm được đường hả?"

Lục Trường Sinh mắt trợn trắng:

"Cái gì mà không tìm được đường, Trấn Long Điện đã không còn."

Không còn. . . Không còn?

Nhanh như vậy?

Quý Liễu Chi cười khổ một tiếng.

Còn tốt, người trêu chọc tên yêu nghiệt này không phải Quý Thiên Dao.

Nếu không thì kết cục của Dao Trì Tiên Cung cũng chẳng khác Bắc Minh Trấn Long Điện.

Thôn trưởng cười khổ đi tới, nói:

"Tiền bối có thực lực thế này sao lại muốn tham gia khảo nghiệm?"

Lục Trường Sinh không có giấu giếm nói:

"Ta tới vì một vật."

"Vật gì?"

Lục Trường Sinh đang định nói thì tiếng tiên sinh bỗng truyền tới:

"Ngươi đến chỗ của ta đi."

Hiển nhiên tiên sinh không muốn Lục Trường Sinh nói ra.

Lục Trường Sinh gật đầu tiến về nhà trúc.

Ở bên ngoài.

Đám người vẫn chưa có lấy lại tinh thần.

Quý Liễu Chi hỏi Thiên Dao:

"Ngươi thích hắn?"

Quý Thiên Dao đỏ mặt, thẹn thùng gật đầu:

"Hình như. . . Là thích."

"Sư tôn, ngươi sẽ không. . ."

"Sẽ không cái gì? Đã thích thì lập tức đuổi theo!"

"Nhưng mà. . ." Quý Liễu Chi đau khổ suy tư rồi nói:

"Chỉ sợ hắn chướng mắt ngươi."

Quý Thiên Dao: . . .

Đây là tiếng người sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận