Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 172 - Có vị kia

Tốc độ của Hồng Anh và Ninh Trần Tâm cực kỳ cực nhanh.

Áo choàng nấp không chỉ có công dụng che giấu hơi thở, bên trên còn khắc trận pháp gia tăng tốc độ.

Giờ phút này, hai người đang nhanh chóng tiến về phía.

Có đội quân muốn ngăn chặn nhưng bởi vì tốc độ của hai người quá nhanh nên không cách nào cản kịp!

Phía Đại Liệt cốc.

Diệp Thu Bạch thấy Hồng Anh cùng Ninh Trần Tâm đang chạy nhanh về hướng bên này thì lật bàn tay.

Kiếm vực xuất hiện!

Từng đạo kiếm ý hội tụ thành một dòng sông kiếm ý quét tới đội quân địch đang truy đuổi.

Từ bên dưới liệt cốc có một cầu vồng phóng lên cao, vắt ngang qua Đại Liệt cốc!

Phải biết rằng, Đại Liệt cốc cực kỳ rộng lớn, có thể nói là xuyên qua toàn bộ Thiên Thanh sơn mạch!

Theo sát phía sau là nam tử mặc giáp cùng với ba thi khôi, cả bọn định phóng qua Đại Liệt cốc truy đuổi đến cùng.

Cầu vồng bao phủ toàn bộ Đại Liệt cốc.

Trận thế bị dòng sông kiếm ý chọc ra một lỗ thủng!

Cầu vồng này mang theo hơi thở hủy diệt vô tận.

"A!"

Mà cầu vồng kéo tài từ nam tới bắc, phủ toàn bộ Đại Liệt cốc!

Hồng Anh và Ninh Trần Tâm thấy cảnh này liền chạy vào chỗ hổng, phóng qua Đại Liệt cốc!

Đội quân đội không có chút sức chống cự!

Ba thi khôi và nam tử mặc giáp đều bị bắt dừng lại!

Với tu vi tiếp cận Hư Thần cảnh như hắn hiện tại mà bước trong thì cũng sẽ chết ngay tức khắc!

Giờ phút này.

Không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào!

Nam tử mặc giáp kinh hãi khi nhìn thấy cảnh này.

Hắn biết.

Sắc mặt nam tử mặc giáp trở nên u ám, trơ mắt nhìn ba người chạy về hướng Thiên Khiển cốc.

Cầu vồng hủy diệt bắc ngang qua Đại Liệt cốc.

Lực lượng quá khủng bố.

Rốt cuộc cầu vồng này do người phương nào tạo ra?

Hắn suy nghĩ một chút liền cười nói: "Có thể làm được chuyện này, hơn nữa là giúp ba người chúng ta."

Thần hồn câu diệt!

Đúng vậy.

Nghe Ninh Trần Tâm nói, Hồng Anh và Diệp Thu Bạch đều nở nụ cười.

"Cũng chỉ có một người."

E là cường giả Hư Thần cảnh cũng không có năng lực làm chuyện này đi?

Chỉ có cường giả thời kỳ thượng cổ mới làm được đến mức này.

Nhưng thời đại này còn nhân vật như vậy sao?

Ninh Trần Tâm thì không có kinh hãi, đầu óc tỉnh táo nhất.

Cần cảnh giới cao đến mức nào, cần một lượng linh khí nhiều thế nào mới làm được?

Hồng Anh cũng tỏ vẻ kiêng kị.

"Đây... Rốt cuộc là ai đang giúp chúng ta?"

Khi Diệp Thu Bạch quay đầu lại, thấy được một màn này, hắn cũng cảm thấy kinh hãi.

Người có thực lực này.

Còn đứng bên phía bọn họ.

Cũng chỉ có mình sư tôn mà thôi.

Bọn họ đoán không sai.

Giữa không trung có một bóng mờ đang đứng.

Bóng mờ bất đắc dĩ nói: "Ta biết ngay ba tên nhãi ranh này sẽ không khiến ta bớt lo mà, còn không phải nhờ ta chùi đít sao?"

Trước khia ba người Hồng Anh lẻn vào trận doanh của quân địch thì Lục Trường Sinh đã bày ra trận pháp bên dưới Đại Liệt cốc.

Cầu vồng là do trận pháp phóng ra.

Vì sao phải sử dụng trận pháp?

Mà năm cổ thi thể này đều là cường giả Càn Nguyên cảnh bên Lạc Nhật vương triều.

Tổng cộng có năm cổ thi thể.

Hắn mang mấy thi thể tới nơi đây.

Sau mấy nhịp thở liền trở lại.

Hắn biến mất.

Đột nhiên Lục Trường Sinh lại nghĩ tới một chuyện.

Trong tình huống không có bất kỳ kẻ nào phát giác

Lục Trường Sinh đi xuống phía dưới Đại Liệt cốc.

Chính là nơi hắn bố trí trận pháp.

Ngay sau đó, phất phất tay.

Hắn cố tình phá hủy mấy chỗ mắt trận.

Nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều đến uy lực của trận pháp.

Đồng thời, hắn còn phá mấy chỗ không quan trọng, làm cho trận pháp trông tồi tàn một chút.

Làm xong mấy chuyện này.

Lục Trường Sinh quan sát trận pháp thật kỹ, chau mày nói: "Ừ... Cảm giác còn thiếu một chút gì đó."

Nghĩ đến đây, Lục Trường Sinh đột nhiên sửng sốt, vội vàng tiến vào trong cầu vồng.

"Hỏng rồi!"

Như vậy thì khi đối phương điều tra sẽ cho rằng trận pháp này là tiền nhân lưu lại.

Nên Lục Trường Sinh mới phải bày ra trận pháp bên dưới Đại Liệt cốc.

Nhưng vì không muốn người khác nhìn ra manh mối gì đó sau đó truy tìm ra mình.

Với thực lực của Lục Trường Sinh, hắn có thể dễ dàng tạo ra cầu vồng dù chỉ là một hình chiếu.

Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ đều có đủ.

Lục Trường Sinh phất phất tay.

Tức khắc có năm đạo kiếm ý bắn vào trong năm thi thể!

Phụt!

Năm thi thể nhanh chóng bị phá hư.

Chỉ còn lại bạch cốt trắng tinh.

Lục Trường Sinh lại vận dụng hỏa chi đạo tắc.

Khống chế ngọn lửa nướng mấy bộ xương cho mục nát.

Nhưng không nướng đến mức biến thành tro.

Sau đó tùy ý đặt quanh trận pháp.

Làm xong chuyện này.

Lục Trường Sinh lại quan sát trận pháp lần nữa, hài lòng cười nói: "A, rất chân thật nha."

Nói xong liền biến mất khỏi nơi đây.

Khoảng một canh giờ sau khi bóng mờ biến mất.

Một người thân mặc áo gấm màu vàng, quanh thân tràn ngập thi khí xuất hiện ở nơi đây.

Sắc mặt hắn có vẻ nghiêm trọng!

Chỉ thấy nam tử đến trước trận pháp, nhíu mày nói: "Trận pháp này, rốt cuộc là do người phương nào bố trí?"

"Tuy rằng trận pháp đã tổn hại nhưng vẫn có uy lực thế này, dù thời đại chúng ta cũng không có ai làm được đi?"

Nếu Lục Trường Sinh ở đây mà nghe được lời nam tử nói chắc chắn sẽ vỗ đầu hối hận.

Dù sao thì Lục Trường Sinh vẫn luôn nghe là người thời kỳ thượng cổ rất lợi hại.

Vậy nên hắn cũng không lo lắng gì, tiện tay bố trí một cái.

Nam tử thấy được mấy bộ xương cốt màu đen quanh trận pháp liền giơ ngón tay điểm nhẹ.

Xương cốt liền biến thành tro bụi phiêu tán.

"... Xem ra là tiền nhân để lại."

Nghĩ đến đây, nam tử liền biến mất. ...

Bên kia, ba người Hồng Anh đã về tới liên minh Bắc Vực.

Chuyện hủy diệt nơi luyện đan của đội quân Lạc Nhật vương triều đã truyền khắp liên minh.

Trên dưới liên minh Bắc Vực đều mừng vui.

Tàng Đạo thư viện Bắc Vực.

Trong đại sảnh nghị sự.

Ngũ Đức Thời cười to nói: "Tốt! Tốt lắm!"

"Kế hoạch phục kích cùng với lần dò xét này không chỉ lấy được những tin tức cực kỳ quan trọng mà còn phá hủy bộ phận tiếp viện đan dược của quân đối phương!"

"Diệp Thu Bạch, ba sư huynh đệ các ngươi lập công đầu nha!"

Vân Cảnh cũng mỉm cười gật gật đầu.

Hai lần hành động đều hoàn thành rất xuất sắc!

Lúc này, sĩ khí của liên minh Bắc Vực đã đạt tới đỉnh!

Chuyện này rất quan trọng!

Phải biết rằng lúc trước liên minh Bắc Vực tràn đầy u ám.

Dù là phòng thủ cũng chỉ ôm thái độ thử một lần.

Bởi vì thực lực của đối phương làm cho bọn họ tuyệt vọng.

Dù lực lượng tầng dưới chót hay lực lượng cao tầng đều bị nghiền ép thê thảm.

Hiện giờ bọn họ thấy được hy vọng.

Đám người tông chủ Thiên Thanh tông cũng cười khổ.

Lúc trước bọn họ còn nghi ngờ thực lực của Hồng Anh.

Nhưng hiện giờ nàng trực tiếp thâm nhập vào trận doanh quân địch, tiêu diệt nhóm luyện đan sư.

Không một ai trong bọn họ có thể làm được chuyện này!

Ngũ Đức Thời cười nói: "Được rồi, đã như vậy thì chúng ta cũng không cần bị động phòng thủ, đến thời điểm chuẩn bị chủ động xuất kích!"...

Cùng thời gian.

Ở Phật môn Tây Vực, trong đại điện.

Trước tượng Phật vàng kim, có một nam tử trẻ tuổi trẻ đang đứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận