Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1116 - Bát Phong Lôi Ngục!

. . . .

Mục Phù Sinh tự nhiên sẽ không để cho chuyện nằm ngoài dự đoán của mình xảy ra.

Bọn họ là thiên kiêu của thế lực cấp Thần Chủ, hơn nữa còn mang theo nhiệm vụ tiến đến.

Nếu là Mục Phù Sinh thì hắn tuyệt đối sẽ để cho bọn họ mang theo một ít át chủ bài!

Dựa theo lời Tống Kiêu, người bảy thế lực cấp Thần Chủ tiến vào cổ chiến trường dự định liên thủ tìm hiểu rõ mục đích của Giám Sát Thánh Điện.

Với nội tình thế lực cấp Thần Chủ của đối phương, chỉ sợ sẽ móc ra ít nhất một tấm át chủ bài chống lại cường giả Thần Chủ cảnh.

Về phần móc ra át chủ bài càng cường đại hơn...

Bọn họ không đủ thực lực khống chế nha!

Năm loại thượng cổ thần lôi.

"Ra tay! Mau ra tay giết hắn!"

Cùng lúc đó lôi đình vây quanh Mục Phù Sinh cũng có sự thay đổi.

Thật không ngờ Mục Phù Sinh trước còn có hậu thủ!

"Đúng lúc thử dùng Bát Phong Lôi Ngục..."

Đến lúc đó sẽ là tử kỳ của bọn họ!

Hiện giờ xem ra suy đoán của Mục Phù Sinh vô cùng chính xác.

Bạch Công Tuấn kêu lên!

Dứt lời, Mục Phù Sinh giơ tay lên, tám cây cột bén nhọn lập tức phóng lên cao chui vào trong mây đen trên không.

Nhìn thấy thanh Thí Thần Thương vắt ngang hư không, Mục Phù Sinh cười nói:

Khi hai người Thân Sùng Nguyên cảm nhận được lôi đình chi lực này, sắc mặt tràn ngập hoảng sợ.

Thí Thần Thương bắt đầu xoay tròn, có từng vòng sáng màu vàng quấn quanh Thí Thần Thương, đó là Thí Thần khí!

Từng đạo lôi đình mang theo khí tức thái cổ xuất hiện!

Trường thương lập tức phá không đâm tới Mục Phù Sinh!

Hắn sợ Mục Phù Sinh chuẩn bị tốt dẫn đến Thí Thần Thương không cách nào chém giết.

Thân Sùng Nguyên cũng có ý nghĩ tương tự, hắn rống giận một tiếng, bàn tay đột nhiên đẩy về phía trước!

Thí Thần Thương này khiến Mục Phù Sinh cảm nhận được sự áp bách!

Mục Phù Sinh nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Ở dưới tầng mây đen có tám tòa núi cao bén nhọn xé mây.

Một thương mang uy thế hủy thiên diệt địa.

Đám người Diệp Thu Bạch ở ngoài bình chướng cũng có thể cảm giác được không gian xung quanh đang điên cuồng chấn động.

Không gian bị xé rách, cuồng phong thổi quét bên trong khu vực bình chướng bao phủ.

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Sao lại có động tĩnh lớn như vậy?

Tống Kiêu và Tưởng Thanh Loan kinh hãi.

Đồng thời trong không gian xuất hiện vô số lôi đình li ti.

Nơi nó qua có bão cát nổi lên, đất đá đều bị cuốn bay!

Mục Phù Sinh nghiêm túc vung tay!

Tám ngọn núi nhọn ầm ầm rơi xuống!

Khi ngọn núi khổng lồ rơi xuống, cả vùng không gian đều run rẩy!

Đồ vật mà một trong những thế lực hàng đầu vĩ độ cao lấy ra quả thật không tầm thường.

Nhất thời trong mây có lôi đình ngũ sắc bùng nổ!

Theo Mục Phù Sinh giơ tay, năm loại thượng cổ thần lôi giống như năm con cự long xông vào trong mây đen!

Hắn không do dự nữa.

Đám người Diệp Thu Bạch nhìn nhau, trong mắt cũng có sự khó hiểu.

Thông thường Mục Phù Sinh dựng nên bình chướng thì cường độ ngăn cách của bình chướng sẽ rất mạnh, không cho khí tức bên trong truyền ra.

Mà hôm nay...

Hình như Mục Phù Sinh lại lật ra một lá bài tẩy nào đó...

Bên trong bình chướng, tám ngọn núi nhọn nghiền nát không gian rơi xuống hoàn toàn bao phủ Thí Thần Thương.

Sắc mặt Bạch Công Tuấn khẽ biến:

"Không có chuyện ngoài ý muốn chứ...

Hắn thấy tám ngọn núi này không đơn giản...

Thân Sùng Nguyên không dám chắc, nhưng vẫn trấn định nói:

Bạch Công Tuấn thấy thế thất thanh nói:

Năm ngọn núi kia giống như bàn tay khép lại nắm chặt Thí Thần Thương, lập tức nghiền nát... Thí Thần Thương cứ vậy mà yên diệt...

Trong phút chốc năm ngọn núi trong đó bắt đầu đè ép Thí Thần Thương.

Trên năm ngọn núi, năm loại thượng cổ thần lôi bắt đầu sôi trào.

"Bát phương lôi đình, lôi ngục hàng thế!"

Lúc này, Mục Phù Sinh đột nhiên chắp tay trước ngực, miệng nỉ non nói:

Nhưng điều làm cho sắc hai người hoảng hốt chính là Thí Thần Thương đâm vào núi nhọn nhưng núi nhọn không hề bị lay động!

Ngọn núi cứ sừng sững ở đó.

Không những không nhúc nhích mà ngay cả một chút đá vụn rơi xuống cũng không có.

Mục Phù Sinh nhìn thấy cảnh này mà không khỏi mừng rỡ.

Bát Phong Lôi Ngục vốn là pháp bảo mà Lôi Phạt Thần Đế dưới cơ duyên xảo hợp đạt được.

Sau thời gian dài chịu lôi đình của Lôi Phạt Thần Đế tẩy lễ đã càng thêm kiên cố.

Nói cách khác, cho dù Mục Phù Sinh không dùng nó để công kích, chỉ xem như một pháp khí phòng ngự cũng có thể phát huy ra hiệu quả to lớn!

Bạch Công Tuấn và Thân Sùng Nguyên thấy vậy, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Ngay cả Thí Thần Thương cũng không có tác dụng sao...

Có thể coi đây là công kích của cường giả Thần Chủ cảnh va chạm.

Sắc mặt Bạch Công Tuấn và Thân Sùng Nguyên thay đổi, lập tức lui về phía sau để tránh bị dư ba.

Thí Thần Khí và lôi đình chi lực điên cuồng khuếch tán!

Tiếng va chạm thật lớn vang lên.

Vừa dứt lời, Thí Thần Thương mang theo bão cát ầm ầm xuyên qua một ngọn núi nhọn!

"Không có khả năng, Thí Thần Thương đã được tế ra, sao tám cái đỉnh núi nhọn này có thể chống đỡ chứ?"

"Xong rồi... Hoàn toàn xong rồi."

Thân Sùng Nguyên thông minh hơn, hắn cắn răng, ánh mắt trở nên hung ác, trong đan điền có một cỗ khí tức thật lớn bắt đầu bành trướng!

Đây là muốn tự bạo!

Hắn biết nếu như rơi vào tay Mục Phù Sinh thì đối phương nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào dùng các loại thủ đoạn ngoan độc ép hỏi thủ.

Thay vì như vậy, còn không bằng tự bạo.

Như vậy thần hồn cũng có cơ hội chạy trốn, còn có cơ hội trọng tố thân thể!

Nhưng sao Mục Phù Sinh lại không nghĩ tới chuyện này chứ?

Trong nháy mắt khí tức trong cơ thể Thân Sùng Nguyên bắt đầu bạo động.

Thân hình Mục Phù Sinh lóe lên, hóa thành một đạo lôi đình trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Thân Sùng Nguyên!

Lôi đình điểm vào đan điền Thân Sùng Nguyên.

Thân Sùng Nguyên há to miệng, hai mắt trừng to nhìn chằm chằm gương mặt mang nụ cười của Mục Phù Sinh.

Hắn chỉ cảm giác trong đan điền có từng sợi xiềng xích lôi đình ngang dọc!

Khí tức bạo động nhanh chóng bị ép xuống!

Mục Phù Sinh nhếch miệng cười nói:

"Ta đã nói rồi, muốn các ngươi cảm nhận tuyệt vọng sau đó mới thẩm vấn."

"Làm sao có thể để cho các ngươi tự bạo đây?"

Trong mắt Thân Sùng Nguyên lúc này, nụ cười nho nhã của Mục Phù Sinh giống như nụ cười của ma đầu...

Bạch Công Tuấn muốn thừa dịp loạn chạy trốn.

Bất quá cũng bị Mục Phù Sinh đánh ngã xuống đất.

Sau khi kéo hai người lại gần nhau hắn xiềng xích lôi đình trói buộc.

Lúc này, Mục Phù Sinh cúi đầu nhìn hai người đang tỏ vẻ không cam lòng và sợ hãi, cười nói:

"Nói thật, ta đã suy nghĩ về chuyện này rất nhiều lần."

"Nhưng vì lý do an toàn nên vẫn chưa thực hiện được.

Hôm nay các ngươi cho ta cơ hội thực hiện, ta phải cảm ơn các ngươi."

Bạch Công Tuấn và Thân Sùng Nguyên khóc không ra nước mắt.

Nếu muốn cảm tạ chúng ta thì dứt khoát thả chúng ta hoặc là cho thống khoái được không?. . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận