Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1117 - Đặc thù thẩm vấn, ác ma Mục Phù Sinh

. . . .

Trên thực tế, sưu hồn là một phương pháp nhanh chóng thuận tiện nhất.

Nhưng tin tức về Tiểu Hắc sư huynh là cơ mật của tông môn bọn họ.

Như vậy có khả năng thần hồn hai tên này đã bị động tay động chân, có cấm chế.

Chỉ cần có cường giả sưu hồn thì thần hồn sẽ lập tức tự bạo!

Dù sao nếu như đã tiết lộ tin tức cơ mật cho đệ tử trong tông môn đệ tử, Mục Phù Sinh không tin bọn họ không nghĩ đến tình huống này.

Cho dù đối phương sơ sẩy hoặc căn bản không nghĩ tới tình huống này...

Mục Phù Sinh cũng không thể đi đánh cược.

"Xem như trò chơi..."

Mục Phù Sinh vỗ vỗ một tảng đá, phủi bụi bặm rồi đặt mông ngồi xuống.

"Thật ra phương thức thẩm vấn của ta rất đơn giản, các ngươi cũng có thể xem như trò chơi."

"Quy tắc trò chơi rất đơn giản."

Điều này cũng làm cho trái tim hai người treo cao.

"Trong quá trình chơi ta sẽ đồng thời hỏi các ngươi một vấn đề, nếu như ai trả lời trước ta có thể cho hắn thống khoái."

Cho nên hắn dứt khoát dùng phương pháp ngu ngốc nhất nhưng cũng là phương pháp bảo đảm nhất.

Hai tay đặt vắt trên đầu gối, thân thể hơi nghiêng về phía trước, nở nụ cười nhìn chằm chằm hai người:

Đột nhiên Mục Phù Sinh phá vỡ sự im lặng quỷ dị này, cười nói:

Trong bình chướng, Bạch Công Tuấn và Thân Sùng Nguyên nhìn Mục Phù Sinh đến gần... Từng bước từng bước, tiếng bước chân giống như bùa đòi mạng đang chậm rãi tiếp cận bọn họ!

Hai người Bạch Công Tuấn muốn phun nhổ trăm vạn lần, nhưng trong tình huống này bọn họ không nên chọc giận Mục Phù Sinh...

Nghe đến đây Bạch Công Tuấn và Thân Sùng Nguyên đều sửng sốt.

"Ta nói sơ một chút đi."

Bạch Công Tuấn lập tức cười lạnh một tiếng nói:

"Trong trò chơi này, ta là thẩm vấn viên, mà các ngươi thì là người chơi tham gia trò chơi."

"Nhưng nếu không trả lời ta sẽ trừng phạt hai người một chút, hiểu chưa?"

Thân Sùng Nguyên nhíu mày hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

Nghe vậy, Mục Phù Sinh nở nụ cười, tiếng cười sang sảng.

Chỉ là có người chịu giá thấp hơn một chút, có người chịu giá cao hơn một chút.

Bạch Công Tuấn dùng ánh mắt âm ngoan nhìn Mục Phù Sinh, nhe răng cười nói:

Hai người phun máu tươi, dùng ánh mắt tràn ngập sự khó tin nhìn về phía Mục Phù Sinh.

"Không thể không nói ngươi khá hiểu lòng người, am hiểu đùa bỡn."

"Thế này mà đã chịu không nổi? Dù sao sớm muộn gì cũng phải chết, phế cái tu vi cũng vậy thôi."

Mục Phù Sinh lau vết máu trên tay, cười lạnh nói:

Bọn họ... lại bị phế?

"Chúng ta là thiên kiêu thế lực cấp Thần Chủ, không phải những người bình thường kia!"

"Thống khổ mà ta mang đến cho các ngươi tự nhiên không phải người bình thường có thể so sánh."

Mục Phù Sinh đột nhiên thò hai tay ra, bàn tay trực tiếp xuyên qua đan điền của Bạch Công Tuấn và Thân Sùng Nguyên!

Quấy nát đan điền của hai người!

Ha ha ha ha!

Trên thế gian này, tất cả mọi người đều giống nhau.

"Ta đang suy nghĩ không biết các ngươi có thể mạnh miệng tới khi nào đây?"

Mục Phù Sinh nói:

Sau đó hắn lại lấy ra hai tờ phù triện dán lên ngực hai người.

Từng luồng lực lượng phong cấm tràn ra.

"Ngươi làm cái gì?!"

Bạch Công Tuấn hoảng sợ nói.

Mục Phù Sinh cười nói:

"Không phải các ngươi cảm thấy mình có thể thừa nhận thống khổ nhiều hơn sao? Cho nên ta quyết định thỏa mãn các ngươi."

Ngươi xem, ta đây thiện lương nhân từ cỡ nào, luôn thỏa mãn một ít yêu cầu kỳ quái của các ngươi.

Mục Phù Sinh mỉm cười, thản nhiên nói:

"Cho nên hiện tại các ngươi không khác gì phàm nhân bình thường thừa nhận đau đớn."

Thế mà vẫn lộ ra biểu cảm này...

Thân Sùng Nguyên nổi tiếng có ý chí kiên định.

Bạch Công Tuấn nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Thân Sùng Nguyên mà càng thêm sợ hãi.

"Yên tâm, cứ giãy giụa thật nhiều, lôi điện sẽ không tổn hại thân thể các ngươi, ngược lại còn kích thích sinh cơ để cho các ngươi không thể hôn mê."

Mục Phù Sinh cười nói:

Điều này dẫn đến cảm giác đau đớn phóng đại vô hạn!

Dùng thế sét đánh không kịp bưng tai thọc vào!

Sau đó cổ tay xoay một cái móc ra!

Toàn bộ xương đầu gối của Thân Sùng Nguyên bị tiểu đao kéo ra!

Thân Sùng Nguyên gầm lên thành tiếng, ngũ quan vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi trông cực kỳ dữ tợn.

Toàn thân hắn đều đang không ngừng run rẩy.

Thân thể giãy giụa nhưng bị lôi đình xiềng xích phóng lôi điện tê liệt.

Thống khổ đến tột cùng!

Chuyện gãy tay gãy chân đối với bọn họ mà nói vốn là chuyện nhỏ.

Nhưng bây giờ bị Mục Phù Sinh phế bỏ tu vi, dùng phù triện gì đó áp chế.

Nói xong, Mục Phù Sinh đi tới trước mặt Thân Sùng Nguyên, ngồi xổm xuống, đặt đao lên đầu gối Thân Sùng Nguyên.

"Chắc hẳn ta hỏi vấn đề thứ nhất các ngươi cũng sẽ không trả lời, cho nên sẽ cho các ngươi trải nghiệm trước."

Mục Phù Sinh lấy một thanh tiểu đao sắc bén ra, cười nói:

Gương mặt thỉnh thoảng co rúm biểu thị hai người muốn áp chế nhưng lại không áp chế được sợ hãi!

Mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo hai người!

Bạch Công Tuấn và Thân Sùng Nguyên bắt đầu sợ rồi.

"Ngươi là ma đầu..."

Thân Sùng Nguyên thở hổn hển, hai mắt sung huyết nhìn chằm chằm Mục Phù Sinh, suy yếu nói.

Mục Phù Sinh cười cười:

"Cách gọi rất mới mẻ nha."

Ngay sau đó Mục Phù Sinh đi tới trước mặt Bạch Công Tuấn, cúi người đặt tiểu đao trên đầu gối của hắn.

"Ngươi cảm thấy ta có nên hỏi ngươi hay không?"

Bạch Công Tuấn né tranh ánh mắt giết người của Thân Sùng Nguyên nói:

"Hỏi... hỏi đi."

"Các ngươi muốn bắt Tiểu Hắc sư huynh làm gì?"

Thân Sùng Nguyên giận dữ quát:

"Ngươi là cái tên không có cốt khí! Dám phản bội tông môn?!"

Mục Phù Sinh giơ tay chém xuống.

Khi Bạch Công Tuấn muốn mở miệng, xương đầu gối còn lại bay ra.

Xương đầu gối hai bên của Bạch Công Tuấn đều bị loại bỏ...

"Ngươi làm gì?!"

Bạch Công Tuấn dữ tợn gào thét.

Mục Phù Sinh kinh ngạc nói:

"Không phải đồng bạn của ngươi trả lời thay sao? Cho nên sẽ trừng phạt ngươi một chút."

"À đúng rồi, quên nói cho các ngươi biết một quy tắc phụ."

"Nếu như người thứ nhất không trả lời, chỉ trừng phạt bình thường."

Mục Phù Sinh vươn hai ngón tay cười híp mắt nói:

"Người thứ hai mà không trả lời, chính là trừng phạt gấp đôi.

Nghe rõ chưa?"

Phòng tuyến tâm lý của Thân Sùng Nguyên và Bạch Công Tuấn bị quy tắc và hình phạt của Mục Phù Sinh phá hủy dần...

Giằng co suốt hai canh giờ tiếng kêu thảm thiết trong bình chướng mới hoàn toàn chấm dứt.

Khi bình chướng tan đi thì Mục Phù Sinh cũng đã hủy thi diệt tích xong rồi.

Nếu như không hủy thi diệt tích mà để cho đám Diệp Thu Bạch thấy được hai thi thể vô cùng thê thảm kia.

Không có một chỗ nào hoàn chỉnh... E là bọn họ sẽ không nhịn được mà cảm thấy ghê tởm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận