Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1009 - Dẫn lửa thiêu thân

. . . .

Lực lượng thân thể của Tiểu Hắc trải qua Ma Thần Huyền Giáp và huyết mạch Long tộc cùng với tinh huyết của Lục Trường Sinh cường hóa trái tim đã đạt tới một trình độ mới.

Có thể nói dù cho Tiểu Hắc không sử dụng Cửu Thiên Ma Kích, dù không mặc Ma Thần Huyền Giáp thì thân thể hắn cũng cường đại hơn vũ khí thông thường rất nhiều.

Khi tu luyện thân thể đến một trình tự nhất định thì mỗi một tấc làn da, mỗi một bộ phận cơ thể, thậm chí còn mỗi sợi tóc đều có thể trở thành vũ khí sắc nhọn, cứng rắn.

Cho nên khi đại đao của ba người Tưởng Đồng va chạm kịch liệt với nắm tay của Tiểu Hắc.

Đại đao của ba người căn bản không có khả năng chống đỡ, trực tiếp vỡ nát!

Điều này khiến ba người Tưởng Đồng cùng với Doãn Sĩ Liêm đang xem cảm thấy kinh hãi dị thường.

Đây là chuyện mà một tên thể tu Thần Vương cảnh sơ kỳ có thể làm được sao?

Hắn còn không có nói xong thì Tiểu Hắc đã nhếch miệng cười lớn xông tới.

Sắc mặt hai tên nam tử thô tráng biến đổi.

Tưởng Đồng kinh hãi nói.

Hai nắm tay đồng thời nện về phía ngực hai hai tên nam tử Thần Vương cảnh trung kỳ!

Dù cho đại đao đã thừa nhận phần lớn phận lực.

Đều dùng hết toàn lực nghênh đón một quyền khủng bố của Tiểu Hắc.

Nếu không xem cường độ thân thể, nói tên này là cường giả Thần Hoàng cảnh bọn họ cũng tin. . . . . .

Đại đao đã vỡ rồi, không thể sử dụng được nữa nên chỉ đành vứt bỏ, đôi tay giao nhau chắn trước ngực.

Nhưng quyền kình còn lại truyền đến trên thân ba người vẫn làm cho ba người liên tục lui về phía sau vài bước.

Thân đao vỡ vụn, quyền kình tiếp tục truyền đến thân thể ba người.

"Đừng khiến cho ta thất vọng chứ, chỉ có chút thực lực ấy sao?!"

Quyền phong khiến bụi đất mù mịt!

"Ngươi làm thế nào. . . . . ."

Hai nắm tay nện thật mạnh vào thân thể huyết sắc cự lang.

Huyết sắc cự lang cũng cản trước mặt hai người.

Nơi nắm tay lướt qua, không gian không ngừng vặn vẹo!

Nhưng mà công kích của Tiểu Hắc cũng không có bởi vậy mà dừng lại.

Có huyết khí phiêu tán trong không gian.

Rắc rắc!

Một tiếng nổ vang rền.

Chỉ còn lại một thân túi da không có cốt cách cùng nội tạng chống đỡ rơi trên mặt đất. . . . . .

Ầm!

Răng rắc!

Hắn biết hai tên thủ hạ đã không thể cứu, vì thế liền dùng sinh mệnh hai người bọn họ làm mồi, song quyền nắm chặt hóa thành đại chuỳ nện vào lưng Tiểu Hắc.

Tưởng Đồng cũng không hổ là mấy tên thường xuyên chém giết.

Thân thể huyết sắc cự lang bị đánh ra hai lỗ thủng to!

Quyền chạm vào da thịt!

Một tiếng xương gãy trong trẻo vang lên trong không gian.

Hai người ngay cả tiếng kêu rên cũng không có phát ra, nội bộ thân thể đã bị quyền kình của Tiểu Hắc nổ nát, vỡ thành bột mịn!

Sau đó huyết sắc cự lang kêu rên nức nở rồi trực tiếp tiêu tán.

Nện thẳng vào trên ngực hai người.

Chân bỗng nhiên giậm mạnh, toàn bộ thân thể vọt tới trước, quyền kình cùng quyền phong không giảm mà còn tăng!

Chỉ nghe Tiểu Hắc hét to một tiếng.

Xương lưng Tiểu Hắc bắt đầu vỡ ra, máu tươi chảy dài, quần áo cũng bị nhuộm hồng!

Thân thể nhào tới đằng trước.

Thấy một màn như vậy.

Doãn Sĩ Liêm nôn nóng nói:

"Các ngươi mau đi cứu hắn!"

Quả nhiên, một người ứng phó với ba người vẫn quá miễn cưỡng.

Lại còn có áp chế về mặt cảnh giới nữa.

Có thể đánh chết hai người trong tình huống một chọi ba đã cực kỳ yêu nghiệt rồi.

Diệp Thu Bạch lại nhẹ nhàng cười một tiếng, lắc đầu nói:

Tưởng Đồng sợ hãi rống nói:

Nhìn thấy một màn này.

Từng sợi hơi nóng màu trắng bốc lên.

Lần này không phải tiếng vỡ vụn mà tiếng xương cốt đang sinh trưởng, chữa trị!

Từ lưng Tiểu Hắc có tiếng răng rắc vang lên.

Tưởng Đồng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Tiểu Hắc.

"Bất quá chỉ là đóa hoa trong nhà, không có trải qua rèn luyện sinh tử, ngay cả tình huống chung quanh đều không chú ý sao?!"

"Bất quá nếu ngươi đã đắc tội chúng ta, vậy thì chết đi."

Tưởng Đồng nở nụ cười dữ tợn, vọt tới đưa tay chộp lấy đầu Tiểu Hắc.

Muốn chấn vỡ thần hồn!

Thế nhưng lúc này Tiểu Hắc lại đột nhiên xoay người, trực tiếp bắt lấy tay Tưởng Đồng.

Mặt Tưởng Đồng cứng đờ, không ngừng vùng vẫy cánh tay, muốn giãy giụa, nhưng mà bàn tay của Tiểu Hắc giống như kìm sắt.

Sao có thể?!

Rõ ràng hắn đã toàn lực nện vào lưng tên này.

Dù cho không chết cũng cũng không có khả năng tiếp tục chiến đấu!

"Xem ra ngươi cũng chỉ như thế."

Tưởng Đồng nhìn Tiểu Hắc ngã nhào mà cất tiếng cười to:

Doãn Sĩ Liêm nôn nóng vạn phần, nhưng mà với trạng thái hiện giờ hắn cũng chỉ có thể lo lắng thôi.

Lại không hỗ trợ thì sẽ phải đã chết nha!

Thế này mà còn không cần hỗ trợ?

"Không cần hỗ trợ, ngươi cứ nhìn là được."

"Ngươi đến tột cùng là người phương nào?!"

Năng lực huyết mạch thật sự đáng sợ.

Chỉ tiếc là chuyện ở Thần Hàng Tinh Vực cũng không có truyền tới trong tai bọn họ.

Tiểu Hắc cũng không có nói gì mà ngẩng đầu, nhếch miệng nở nụ cười.

Hình ảnh Tiểu Hắc tươi cười rơi vào trong mắt Tưởng Đồng giống như ác ma bò ra từ vực sâu vô tận. . . .

"Lực độ còn tạm được."

Tiểu Hắc cười nói:

"Nhưng mà còn kém xa tới độ có giết ta nha. . . . . ."

Nói tới đây, cổ tay Tiểu Hắc xoay vòng.

Theo đó là tiếng rống to của Tưởng Đồng, cánh tay của hắn bị xoắn lại trong nháy mắt, giống như một đọah bánh quai chèo!"

Sau đó được xả ra.

Cánh tay bị vặn thành bánh quai chèo của Tưởng Đồng tức khắc bị Tiểu Hắc mạnh mẽ kéo xuống.

Tưởng Đồng ôm chỗ tay cụt không ngừng lui về phía sau, trên mặt tràn ngập sự hoảng sợ, muốn xoay người chạy trốn.

Nhưng mà sao Tiểu Hắc có thể cho hắn cơ hội chứ?

Tiểu Hắc bước một bước dài vọt tới trước mặt Tưởng Đồng, nện một quyền vào trên mặt hắn.

Phốc!

Huyết quang hiện ra.

Phần đầu trực tiếp nổ tung!

Ngay cả thần hồn cũng tiêu tán dưới một quyền này.

Một thi thể không đầu vô lực ngã xuống.

Trận chiến cứ vậy mà kết thúc.

Doãn Sĩ Liêm nhìn từ đầu đến cuối, vẻ mặt kinh hãi.

"Các ngươi. . . . . . Đến tột cùng là người phương nào?

Trong Vân Mộng thành không có người như các ngươi. . . . . ."

Tiểu Hắc vỗ vỗ tay, nói:

"Ngươi không cần phải biết chúng ta là người phương nào, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, là chúng ta đã cứu các ngươi."

Doãn Sĩ Liêm gật gật đầu:

"Đây là chuyện tất nhiên, mời các vị theo ta đến Vân Mộng thành trước, nếu như ở đây lâu, đến khi Huyết Lang Phái phản ứng lại thì chúng ta sẽ gặp phiền toái!"

Bốn người Tiểu Hắc gật đầu.

Nhưng mà Trình Dao đã bất tỉnh nhân sự, tuy rằng nàng đã ăn đan dược khôi phục chút nhưng thoát lực rồi.

Không cách nào chính mình di chuyển.

Trạng thái của Doãn Sĩ Liêm thì có thể tự mình đi đã không tồi rồi.

Bốn người Diệp Thu Bạch, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Diệp Thu Bạch dẫn đầu nhấc tay nói:

"Ta có gia thất, các ngươi tùy ý."

Tiểu Hắc lui về phía sau một bước.

Phương Khung cười nói:

"Mục sư huynh, ngươi đến đi."

Mục Phù Sinh mở to hai mắt. . . . Đưa tay chỉ chỉ chính mình.

"Ta?"

Các ngươi đang nói giỡn sao?

Ta không có muốn dẫn lửa thiêu thân nha!

Nhưng mà ba người đã nhất trí quyết định.

Mục Phù Sinh không cách nào phản kháng chỉ đành khóc không ra nước mắt cõng lấy Trình Dao.

Vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Doãn Sĩ Liêm nhìn thấy cảnh này mà cạn lời.

Trình Dao chính là mỹ nhân đệ nhất Vân Mộng thành, gia thế cũng tốt.

Vậy mà các ngươi. . . . . . Các ngươi lại tỏ vẻ ghét bỏ?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận