Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1550: Hai tầng cạm bẫy, Mục Phù Sinh nổi giận!

Phía sau Thẩm Hàm, tất cả cây cối đã hóa thành tro bụi, mặt đất cũng bị nổ cho cháy đen.

Tại vùng không gian kia, đang có vô vàn những tia sét lập lòe bên trong không khí.

Khí tức hủy diệt vẫn còn sót lại trong không gian đó.

Cảm nhận được khí tức này, sắc mặt Thẩm Hàm rất khó coi.

Loại lực lượng lôi đình với cường độ này mà đánh trúng vào người hắn, chỉ sợ phải dốc hết toàn lực mới chống đỡ được, có lẽ còn phải trả giá một ít đại giới.

Đây thật sự là do dùng phù triện để mạnh mẽ nâng cao thực lực lên sao?

Thẩm Hàm nhìn về phía gương mặt lạnh nhạt của Mục Phù Sinh. Trong mắt Thẩm Hàm, biểu cảm này của Mục Phù Sinh chính là đang khinh thường hắn.

Không ngờ được Thẩm Hàm hắn đây lại có ngày bị một kẻ hèn Phàm Nhân giới khinh thường?

Nhưng Mục Phù Sinh lại hơi sửng sốt.

Không đợi Mục Phù Sinh suy nghĩ nhiều, thần quang bao trùm lên hai nắm tay của Thẩm Hàm. Bên hông hắn, một thanh trường kiếm mang vỏ xuất hiện.

Cùng lúc đó, sáu con lôi long đang vây quanh Mục Phù Sinh liền bay đến sáu hướng khác nhau, hoàn toàn chặn hết mọi đường tránh né của Thẩm Hàm. Cho dù Thẩm Hàm có né tránh đến hướng này, cũng sẽ đụng phải ít nhất một con lôi long tấn công chính diện.

Hắn đi về hướng nào không quan trọng, nhưng khi Thẩm Hàm lao đến đối diện thì tốc độ lại nhanh hơn gấp mấy lần!

Trong mắt Mục Phù Sinh cũng lóe lên lôi quang, nói: "Quá chậm."

Một vệt ngân quang lóe lên!

Sắc mặt Thẩm Hàm trầm xuống, hừ lạnh một tiếng rồi biến mất ngay tại chỗ, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt Mục Phù Sinh.

Chỉ thấy một tay Thẩm Hàm cầm vỏ kiếm, tay kia cầm chuôi kiếm, lúc xông về phía trước thì cúi người, hai đầu gối hơi cong.

Ngay sau đó, thân thể hắn hóa thành một đạo lôi quang, dùng tốc độ càng nhanh hơn để lui về phía sau, né tránh được một quyền này của Thẩm Hàm, đồng thời chỉ tay về phía Thẩm Hàm.

Thần quang màu trắng bao quanh nắm tay hắn, tung một quyền về phía Mục Phù Sinh!

Thẩm Hàm lại lao về hướng đối diện.

Lôi đình cự long do Thiên Trừng Thần Lôi ngưng tụ thành ngừng lại tại chỗ.

Mà nếu với tốc độ vừa rồi của Thẩm Hàm, chắc chắn sẽ bị ba con lôi long vây công!

Ngay sau đó, bắt đầu từ chính giữa, bị chia ra làm hai...

Khi Thiên Trừng Thần Lôi hóa thành lôi long đến gần, thân trường kiếm được Thẩm Hàm rút ra một phần.

Giống như nhân kiếm hợp nhất, ngay cả Thẩm Hàm cũng hóa thành một vệt kiếm quang sắc lạnh, vệt kiếm quang sắc lạnh này lướt qua một đường thẳng tắp, nhanh chóng xuyên qua lôi đình cự long!

Thấy vậy, Mục Phù Sinh nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.

Mục Phù Sinh nhíu mày vung tay lên, lại lần nữa điều khiển năm lôi đình cự long còn lại đồng loại xông đến chỗ Thẩm Hàm.

Kiếm quang của Thẩm Hàm cũng xuất hiện ở vị trí mà Mục Phù Sinh đứng lúc nãy.

Thẩm Hàm chậm rãi đẩy trường kiếm vào trong vỏ kiếm.

Thấy một màn như vậy, Thẩm Hàm cười nói: "Xem ra ngươi đã phát hiện được."

Thân hình Thẩm Hàm cũng xuất hiện ở phía sau, vẫn giữ nguyên tư thế cúi người xông về phía trước, nhưng lại thấy trường kiếm không hoàn toàn được rút ra khỏi vỏ.

Thẩm Hàm thản nhiên nói: "Đừng quên, không chỉ có xe và pháo là có thể qua sông, mã cũng có thể vượt được."

"Quân cờ trong tay ngươi không phải xe, mà là mã..."

Nghe những lời này, Mục Phù Sinh càng nhíu mày hơn, sắc mặt dần dần trở nên khó coi.

"Thần Quang Cư Hợp, Đăng Thần Trảm..."

Phù triện đã thành công kéo dài tốc độ của đối phương.

Mục Phù Sinh đã lui về phía sau trăm mét.

Lúc này đây, Mục Phù Sinh đứng đối diện Thẩm Hàm.

Mà Thẩm Hàm không để ý đến năm lôi đình cự long đằng sau, chỉ nhìn Mục Phù Sinh đang ở phía đối diện, lại một lần nữa bộc phát ra tốc độ khó thấy được bằng mắt thường lao đến vị trí của Mục Phù Sinh.

Chuỗi phù triện nổ tung.

Mục Phù Sinh không đón đỡ đợt tấn công này của Thẩm Hàm, mà ngược lại lui về phía sau, đồng thời ném ra vài phù triện để hạn chế công kích của Thẩm Hàm.

Dường như hắn đã nghĩ đến điều gì đó.

Từ lúc vừa mới bắt đầu, Mục Phù Sinh đã nhận ra tốc độ Thẩm Hàm thẳng tắp lao đến dường như có gì đó không đúng.

Cường giả đã trải qua hai tầng lôi kiếp sẽ không thể nào có tốc độ chậm như vậy.

Chậm đến mức Mục Phù Sinh có thể tránh thoát được một cách dễ dàng.

Nhưng khi đó hắn còn chưa xác định được, chỉ là có chút nghi ngờ trong lòng.

Cho đến khi Mục Phù Sinh điều khiển sáu con lôi long nhắm về phía Thẩm Hàm, Thẩm Hàm lựa chọn công kích con lôi long đối diện, lại còn bộc phát ra tốc độ vượt xa cảnh giới kia của hắn thì Mục Phù Sinh mới chắc chắn được.

Phương thức hành động của hắn không phù hợp với quân xe.

Đây là đặc tính của quân mã!

Như vậy thì hai xe của đối phương rốt cuộc đang ở đâu?

Đột nhiên, ánh mắt của Mục Phù Sinh trở nên cực kỳ tàn nhẫn, mạnh mẽ quay đầu nhìn về hướng mà đám người Diệp Thu Bạch đang ở đó.

Cảm nhận được cỗ khí tức cuồng bạo như lôi đình lại tấn công đến một lần nữa, Thẩm Hàm mạnh mẽ ổn định lại cơ thể, không nghĩ đến chuyện gì nữa mà trực tiếp bay thẳng đến phía đối diện!

Hai tròng mắt của Thẩm Hàm co rụt lại, gương mặt dần dần trở nên vặn vẹo dữ tợn, điên cuồng phun ra máu tươi, bay ngược ra sau như đạn pháo!

Phụt!

Gần như không cho Thẩm Hàm bất kỳ một cơ hội phản ứng nào, Mục Phù Sinh đã đánh một chưởng vào ngực hắn.

Còn chưa kịp nói xong, đột nhiên không gian xung quanh tối sầm lại, chỉ thấy có một đạo lôi quang lóe lên, thân ảnh Mục Phù Sinh nhanh chóng phóng đại ra trong đôi mắt hoảng sợ của Thẩm Hàm.

Thẩm Hàm cười lạnh một tiếng, nói: "Ồ? Ta chưa bao giờ..."

Còn hai xe sẽ là tầng đảm bảo thứ hai, phòng ngừa người dẫn đầu bên Mục Phù Sinh tìm được, hơn nữa còn trực tiếp bắt được quân tướng.

Nghĩ đến đây.

Khí tức trên người Mục Phù Sinh bắt đầu bùng nổ, nhìn chằm chằm vào Thẩm Hàm.

Nhất định phải tốc chiến tốc thắng, nếu không bên chỗ đại sư huynh sẽ có thể gặp nguy hiểm.

Thẩm Hàm cảm nhận được khí tức của Mục Phù Sinh bắt đầu bùng nổ thì cười lạnh nói: "Ồ? Tức giận vì sốt ruột sao? Muốn chạy về cứu người đúng không?"

"Nhưng mà có ta ở đây, cho dù thực lực của ngươi tương đương với ta, thì nếu ta cố tình muốn ngăn cản ngươi, ngươi cũng không có khả năng chạy thoát."

Cửu Bạch Lộ ở phía sau nhìn thấy vẻ mặt của Mục Phù Sinh thì hơi sửng sốt, sau đó âm thầm lắc đầu nói: "Thẩm Hàm thảm rồi... Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn lộ ra vẻ mặt như thế này."

Giờ phút này, quả thật biểu cảm của Mục Phù Sinh trông cực kỳ lạnh nhạt, lạnh nhạt đến mức giống như coi vạn vật trong thiên địa chỉ là sô cẩu, chỉ là chính bản thân hắn cũng không nhận ra được mà thôi.

"Ngươi sẽ hối hận vì đã chọc giận ta."

Bên này dựa vào thực lực cá nhân tuyệt đối của Thẩm Hàm để xung phong giết quân tướng.

Đây là một cái bẫy hai tầng!

Hơn nữa, nếu đám người Diệp Thu Bạch đã tìm được tướng và sĩ của đối phương, chỉ sợ lúc này đã rơi vào vòng vây của bọn họ.

Hai xe của đối phương không vượt qua Sở hà Hán giới, vẫn ở trong phạm vi bàn cờ của đối phương.

Rất rõ ràng.

"Ồ, cũng thông minh đấy." Thẩm Hàm khẽ cười nói: "Nhưng mà hình như suy nghĩ còn chưa đủ nhiều."

Nhưng ngay sau đó, Mục Phù Sinh lại xuất hiện ở đằng sau Thẩm Hàm.

Lại đánh ra một chưởng vào giữa lưng hắn.

Răng rắc!

Âm thanh xương cốt rạn nứt vang lên liên tục bên tai!

Thẩm Hàm lại phun ra một ngụm máu nữa, hét lên vì đau đớn, ngã ra phía trước.

Hắn vừa cố gắng ổn định lại cơ thể, trong lòng hoảng hốt nghĩ đây rốt cuộc là loại tốc độ gì vậy?

Sao lại có thể nhanh đến thế?!

Nhưng không cho hắn thời gian nghĩ nhiều, Mục Phù Sinh chỉ tay về phía hắn.

Sáu con lôi đình cự long lại lần nữa hiện lên, đồng thời kết hợp lại thành một con cự long khổng lồ, phóng về phía Thẩm Hàm!

Thấy thế, Thẩm Hàm muốn lợi dụng đặc tính đối diện của mã để nhanh chóng né tránh.

Thế nhưng...

Đột nhiên, sắc mặt của Thẩm Hàm biến đổi.

Ở vị trí trước ngực và giữa lưng của hắn có một đạo phù triện đang lập lòe lóe sáng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận