Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 122 - Nhìn thấy, nghe thấy, chứng kiến tận mắt

Hoang mạc Nam Vực không có người sinh sống.

Không chỉ bởi vì trong hoang mạc có các loại ma thú nguy hiểm.

Linh khí nơi này cực kỳ loãng!

Người tu đạo mà chiến đấu ở đây thì sẽ tiêu hao rất nhiều linh khí trong cơ thể.

Đồng thời cũng không cách nào hấp thụ linh khí bổ sung.

Điều này dẫn tới không cách nào chiến đấu trong thời gian dài ở nơi này.

Người thường không cách nào đối phó với ma thú.

Người tu đạo tu luyện cũng có hiệu suất cực thấp!

Mọi người bắt đầu phóng thích tu vi thúc giục đại trận phong ấn.

Cần phải sử dụng đại trận phong ấn củng cố mới có thể tiến vào xem rốt cuộc bên trong không gian này cất giấu thứ gì!...

Gia cố?

Hiện giờ vùng không gian này cực kỳ không ổn định!

"Các vị, bắt đầu đi."

Trước mặt Hồng Anh và Vân Minh có một nam tử cao lớn đang đứng.

Giờ phút này.

Ở phế tích Vân Hoàng.

Tần Thiên Nam vừa dứt lời liền nhìn Lục Trường Sinh rồi nói: "Nhớ ổn định trận pháp, có dị biến liền tiến hành gia cố."

Các cường giả Nam Vực cường giả đang tiến hành phong ấn nhưng phải cố gắng bảo tồn linh khí trong cơ thể.

Từng luồng lực lượng phong ấn bắt đầu hội tụ tới mấy cái khe nứt từng không gian.

Nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện khuôn mặt linh hồn hoàn toàn tương tự với khuôn mặt nam tử cao lớn.

Lục Trường Sinh gật gật đầu.

Mà linh hồn này đang chậm rãi dung nhập vào thân thể nam tử.

Trong một đại điện.

Trên đỉnh đầu nam tử có một linh hồn mờ ảo.

Hồng Anh cười, gật gật đầu,"Vân Chiến, thân thể ngươi còn rất yếu, đứng lên đi."

Nhìn thấy Hồng Anh, trong mắt hắn tràn ngập sự mừng vui.

"Tuân lệnh!"

Linh hồn hoàn toàn dung nhập vào cơ thể nam tử.

Vân Chiến vỗ vai Vân Minh, cười nói: "Chúng ta lại có thể cùng nhau chinh chiến thiên lộ!"

Không lâu sau.

Nghe nàng hỏi.

Hồng Anh nhìn thoáng qua bốn phía, hỏi: "Đại quốc sư bị phong ấn ở nơi nào?"

"Tất nhiên rồi!"

Lúc này, nam tử cao lớn mở hai mắt!

Vân Chiến kích động đứng lên nhìn về phía Vân Minh phía sau Hồng Anh, cười nói: "Xem ra các huynh đệ còn lại cũng đã thoát khỏi phong ấn?"

Vân Minh cười to: "Đương nhiên."

"Tốt!"

Hắn quỳ một gối xuống trước mặt Hồng Anh, cung kính nói: "Tham kiến bệ hạ!"

Chiến lực chỉ đứng sau Hồng Anh và đại quốc sư.

Chính là người đúng đầu Cửu Thiên Bộ của Vân Hoàng đế quốc.

Nam tử cao lớn đúng là Vân Chiến.

Vân Chiến thu nụ cười lại, nghiêm túc nói: "Đại quốc sư không bị đám người vực ngoại phong ấn mà lựa chọn tự mình phong ấn."

"A?"

Hồng Anh hơi sửng sốt.

Nơi Cửu Thiên Bộ bị phong ấn nàng đều biết được.

Chỉ mỗi tin tức về đại quốc sư là nàng không có.

Vân Chiến giải thích: "Sau khi chúng ta bị phong ấn, đại quốc sư tự mình phong ấn mình ở Quốc sư cung, đồng thời hắn cải tạo Quốc sư cung thành một bí cảnh!"

"Dựa theo tính toán của đại quốc sư thì sau khi chúng ta bị phong ấn, thế giới thế tất sẽ xảy ra biến hóa lớn!"

"Trước đó chúng ta vận dụng lực lượng của toàn bộ đại lục cũng không chinh chiến thành công, chỉ dựa vào Cửu Thiên Bộ cùng với bệ hạ, muốn chinh chiến thiên lộ lần nữa có khả năng rất khó..."

Hồng Anh gật gật đầu.

Phật thành là nơi Phật môn tọa lạc.

Giờ phút này, có một thư sinh cõng sọt sách đi tới Phật thành.

Đồng thời cũng cực kỳ thần bí.

Ở Tây Vực, Phật môn là chúa tể tuyệt đối.

Đó chính là Phật môn.

Ở nơi này chỉ có một thế lực đứng đầu.

"Hắn muốn nhìn xem sau nhiều năm còn có người có thể tiến vào bí cảnh, đạt được những truyền thừa đó hay không."

Hồng Anh đã hiểu.

Đại quốc sư không chỉ muốn giữ lại truyền thừa thượng cổ mà còn muốn nhìn xem sau khi bọn họ hoàn toàn xuất thế, có người có thể trọng dụng hay không!

Lại tích lũy lực lượng để chinh chiến thiên lộ lần nữa!

"Bí cảnh kia ở nơi nào?"

Vân Chiến suy nghĩ chút liền đáp: "Ở Nam Vực."

"Tính toán thời gian, hẳn là bí cảnh kia sắp sửa xuất thế."...

Bên Tây Vực.

Nơi này cũng không có nhiều thế lực rắc rối, tung hoành như bốn vực khác.

Vân Chiến tiếp tục nói: "Vì thế đại quốc sư tự mình phong ấn ở Quốc Sư cung, chế tạo bí cảnh, thiết lập vô số truyền thừa!"

Suy xét cực kỳ cẩn thận.

Tính toán không chút sơ hở!

Bày mưu tính kế cho Hồng Anh!

Chính là quân sư của Vân Hoàng đế quốc.

Đại quốc sư.

Giữa Phật thành có một tửu lầu.

Cũng không phải tất cả mọi người trong Phật thành đều là người tu hành Phật đạo.

Trong thành cũng có người tu đạo khác.

Thư sinh cõng sọt sách đi vào tửu lầu, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống.

Bên cạnh hắn có ba năm người đang trò chuyện với nhau.

"Nghe nói, Phật môn có Phật tử xuất thế!"

"Ta cũng nghe nói, hình như Phật tử này là Đại Phật chuyển thế, từ khi sinh ra đã có Phật quang chiếu rọi!"

"Hiện giờ, tu vi Phật đạo của Phật tử cũng cực kỳ cao thâm, nghe nói đã có thể sánh với một ít Đại Phật trong Phật môn."

"Hình như Phật tử cũng đang ở trong hồng trần rèn luyện, truyền thừa Phật đạo."

Nghe tới đây.

Thư sinh đứng lên đi tới gần mấy người này.

"Phật đạo mà Phật môn truyền thừa, bên trong bao gồm cả bài trừ dị kỷ sao?"

Nghe lời thư sinh nói.

Sắc mặt mấy người này chợt biến đổi!

Phải biết rằng.

Ở Tây Vực, thậm chí ở ngay trong Phật thành mà nói về Phật môn như vậy chính là tối kỵ!

"Sao tiểu tiên sinh lại nói ra lời này?"

"Cẩn thận nha!"

Thư sinh cũng không có quan tâm mà tiếp tục nói: "Người Phật đạo không phải rộng lượng khoan dung sao, một vài lời nói thật cũng không thể nghe?"

Trong nhóm người có một nam tử áo gấm, hắn đại thiếu gia của một gia tộc trong Phật thành.

Phật thành Ninh gia!

Là một trong những gia tộc hàng đầu Phật thành, ngoại trừ Phật môn.

Hắn mở miệng nhắc nhở nói: "Tiểu tiên sinh, lời này nói trước mặt chúng ta thì không có gì, nhưng ngươi không thể nói trước mặt những Phật tu đó."

Sắc mặt thư sinh cũng không có chút biến hóa, lắc đầu nói: "Ta nhìn thấy nghe thấy, tận mắt chứng kiến, có Phật tu vì phàm nhân không thờ phụng Phật đạo mà trơ mắt nhìn ma thú xé nát người trong một thôn nhỏ, không ra tay cứu giúp."

"Vì sao không thể nói?"

"Chẳng lẽ người Phật môn đều như thế?"

Sắc mặt đám người đều trở nên nghiêm trọng.

Những lời này là giết người tru tâm!

Nếu để người Phật môn nghe được, e là sẽ mang thư sinh này về Phật môn.

Lành ít dữ nhiều!

Bởi vì ở Tây Vực, trong Phật thành, Phật môn chính là trời.

Có vô số người thờ phụng Phật đạo coi Phật môn như thánh địa!

Nam tử áo gấm lại nói tiếp: "Tiểu tiên sinh, ở nơi này vẫn không nên nói về Phật môn như vậy cho thỏa đáng."

Thư sinh không nghe, đang định nói thêm.

Bỗng có một người lướt tới.

"Ngươi là ai! Sao lại rắp tâm bôi nhọ Phật môn!"

Đám người nam tử áo gấm đều lui về phía sau.

Hiển nhiên không muốn dính líu đến thư sinh.

Chỉ thấy Ninh Trần Tâm nhìn người này, lạnh nhạt nói: "Ta hành tẩu khắp nơi, vốn ôm kỳ vọng đối với Phật môn, đối với người tu hành Phật đạo, nhưng bọn họ lại trơ mắt nhìn."

"Tận mắt chứng kiến chính là bôi nhọ sao?"

"Tận mắt chứng kiến? Sao Phật môn lại có người bại hoại như vậy?"

Ninh Trần Tâm gật đầu nói: "Đúng là không thể quơ đũa cả nắm, cho nên tiểu sinh cũng định đến Phật môn xem một chút, hỏi một chút để giải đáp nghi vấn trong lòng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận