Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 415 - Lân Long chạy trốn

. . . . . . . . . .

Vì sao nói quá mức trùng hợp?

Một nén nhang trước đây Vân thân vương còn đang ở cùng một đám cường giả Hợp Đạo cảnh và Đổng Tiểu Cầm thương nghị hung phạm phía sau.

Khi đó liền có người cấp báo.

Nói hung thủ xuất hiện, đã chém giết đội ngũ tuần tra bên ngoài Lâm Giới sơn rồi.

Khi mọi người tới nơi xảy ra chuyện thì lại phát hiện nam tử khôi giáp "Hơi thở thoi thóp" cùng với Ô Lân vương mặt đầy phẫn nộ và mấy người áo đen.

Chẳng lẽ không phải quá trùng hợp sao.

Còn nữa, dù là đám người Ô Lân vương ra tay thì trước đó chém giết đội quân ngàn vạn người cũng không hề gây gây ra một chút động tĩnh.

Huống hồ nếu đã làm ra loại chuyện này rồi vì sao Ô Lân vương không màng nguy cơ bại lộ mà tự mình động thủ?

Nhưng mà Đổng Tiểu Cầm cũng không có nói gì.

Đồng thời trong lúc bọn họ tới vẫn không có giết chết người?

Không khỏi quá mức dễ nhận ra điểm khác thường đi!

Hơn nữa thực lực của đội tuần tra đều thấp hơn người trong quân đội trước đó.

Nếu không thì với tầm mắt và đầu óc của Vân thân vương, không có khả năng không có phát hiện những điểm đáng ngờ.

Thậm chí còn lau sạch toàn bộ dấu vết.

Nàng chính là người bình tĩnh nhất ở đây hiện giờ.

Thế mà giờ hành động lại để người khác phát hiện, còn thông báo nữa chứ!

Nhưng mà hiện giờ chỉ chém giết một đội tuần tra do mấy chục người tạo thành.

Không phải nên âm thầm mời cao nhân tương trợ, vậy mới càng thêm ổn thỏa sao?

Dù sao mấy ngày hôm trước còn bị Ô Lân vương mạnh mẽ kiểm tra.

Cũng không có lui lại.

Bây giờ bỗng phát hiện hung phạm là Ô Lân vương!

Trông Vân thân vương không thích hợp lắm, hình như đã sớm biết được chuyện này.

Còn các cường giả Hợp Đạo cảnh khác đã sớm bị lửa giận hun đầu.

"Chẳng lẽ là Lân Long Thân vương?"

"Rốt cuộc là ai sai sử ngươi làm chuyện này!"

Ô Lân vương nhìn Vân thân vương, chỉ vào hắn rồi cười to:

Dưới sự phẫn nộ, tự nhiên sẽ không nghĩ nhiều như vậy.

Vân thân vương phẫn nộ quát:

Sao đám cường giả Hợp Đạo cảnh lại sao có thể tiếp thu được?

Vừa dứt lời, mấy tên Hợp Đạo cảnh đồng thời nén giận ra tay bắt lấy Ô Lân vương cùng với mấy người áo đen!

Hiện giờ chúng ta mắt thấy là thật, ngươi còn có gì để nói, muốn nói thì chờ tới trước mặt hoàng chủ rồi nói!"

"Ô Lân vương, ngươi đừng vội đổi trắng thay đen!

Chỉ nghe Vân thân vương tiếp tục nói:

"Vân thân vương, rốt cuộc ta đã hiểu rõ ý đồ của các ngươi."

"Mục Chính Đình và các ngươi không có chứng cứ nhưng lại muốn kéo Lân Long Thân vương xuống ngựa đúng không?"

"Bổn vương thật sự có chút bội phục sự quyết đoán của Mục Chính Đình, thế mà có thể làm ra loại chuyện này!"

Nói xong câu đó, Vân thân vương vờ như nghĩ tới ai đó, sắc mặt thay đổi, lớn tiếng nói:

Nhưng mà Vân thân vương là một trong số những người biết.

Chuyện này chỉ có vài người trong triều biết được.

Ô Lân vương chính là thủ hạ dưới trướng Lân Long Thân vương.

Nếu không phải Vân thân vương ngăn cản thì phỏng chừng mấy tên cường giả Hợp Đạo cảnh đã diệt sát thần hồn Ô Lân vương luôn rồi.

Cả đám sống lâu như vậy có khi nào chịu ủy khuất bị người ta kiểm tra chứ.

Sau khi Ô Lân vương bị bắt vẫn điên cuồng cười to:

"Lão thất phu Mục Chính Đình! Đúng là lão thất phu!"

Sau khi Ô Lân vương bị mang đi, Đổng Tiểu Cầm đứng xem hiện trường.

Nàng phát hiện tên nam tử khôi giáp đã sớm biến mất không thấy.

Đổng Tiểu Cầm cong môi, thấp giọng nói:

"Thật là thâm tàng bất lộ nha, hoàng chủ Mục Chính Đình. . . . . .". . . . . .

Vài ngày sau Ô Lân vương bị mang về hoàng triều.

Mục Chính Đình nói:

Cho nên dù hắn có nói hay không hoặc Mục Chính Đình có hỏi hay không thì cũng không có ý nghĩa gì?

Ở bên ngoài cũng sẽ lan truyền việc này chính là âm mưu của Lân Long Thân vương.

Nếu có thể hoàn thành mành trình diễn này thì dù hắn có nói hay không thì cũng là việc làm của Lân Long Thân vương.

Vì thế mới có một màn hôm nay.

Đồng thời cũng đang điều tra nhưng mà chậm chạp không kiếm được chứng cứ.

Ô Lân vương nghĩ tới chuyện gì đó, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ, sắc mặt một mảnh hôi bại.

Đúng vậy.

Hiện tại hỏi gì cũng đã không quan trọng nữa.

Mục Chính Đình tự biên tự diễn một vở kịch này.

Đánh vỡ hình tượng hoàng chủ.

Ngầm phái người giết chết đội quân hàng ngàn vạn người!

Chính là vì muốn câu bọn họ ra.

Mạnh mẽ áp hành vi phạm tội lên trên người Lân Long Thân vương.

Dù sao Mục Chính Đình sớm đã phát giác Lân Long Thân vương có tâm tư phản nghịch.

"Vì sao phải hỏi?"

"Không hỏi?"

Nghe Mục Chính Đình nói, Ô Lân vương hơi sửng sốt.

"Ta sẽ không hỏi cái gì, đương nhiên dù ta có hỏi ngươi cũng sẽ không trả lời, không phải sao?"

Mục Chính Đình lạnh lùng nói:

Trong lao ngục, Ô Lân vương nhìn thấy Mục Chính Đình cùng Vân thân vương đi tới, cười lạnh nói: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"

"Khi ngươi và Lân Long Thân vương có suy nghĩ này và hành động thì nên nghĩ tới hậu quả."

"Ngươi cũng không cần ôm hy vọng là ta sẽ bỏ qua ngươi."

"Không có khả năng, đồng thời người có quan hệ huyết thống với ngươi đều sẽ bị xử quyết!"

Hoàng thất vô tình thật ra cũng vì muốn nhổ cỏ tận gốc!

Ô Lân vương cúi đầu, không nói một lời.

Chuyện này hắn đương nhiên sẽ nghĩ đến hậu.

Chẳng qua, sẽ lấy loại này kết cục kết thúc, đương thật là buồn cười. . . . . .

Mục Chính Đình nhìn Ô Lân vương liếc mắt một cái sau, xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng lúc Mục Chính Đình và Vân thân vương sắp sửa bước ra khỏi lao ngục thì Ô Lân vương phía sau vô lực mở miệng.

"Buông tha gia tộc của ta, ta sẽ nói cho ngươi biết chuyện mà Lân Long Thân vương tính toán ở sau. . . . . ."

Mục Chính Đình và Vân thân vương nhìn nhau cười, như đã hoàn thành mưu kế.

Tuy rằng không có Ô Lân vương làm chứng thì kết quả của chuyện này vẫn sẽ như cũ nhưng lời của Ô Lân vương vẫn cực kỳ hữu dụng.

Bởi vì có thể ngăn cản miệng những trong triều.

Miễn cho có một số người muốn ly gián quan hệ giữa đại thần và hoàng chủ tìm được cơ hội.

Khi tất cả người trong hoàng triều biết được những chuyện mà Ô Lân vương khai ra.

Mục Chính Đình cũng tức khắc phái cấm quân vây quanh phủ đệ của Lân Long Thân vương!

Nhưng lúc này đã người đi nhà trống.

Trong phủ của Lân Long Thân vương đã sớm không còn nửa bóng người!

Vân thân vương báo cáo cho Mục Chính Đình biết.

Chỉ thấy sắc mặt Mục Chính Đình cũng không chút biến hóa.

"Chạy rất nhanh nha, nhưng mà cũng không ảnh hưởng gì cả."

"Dù sao thì Lân Long Thân vương chạy trốn cũng chứng thực lời Ô Lân vương."

"Từ đây hoàn toàn lật đổ thế lực của Lân Long Thân vương trong hoàng triều."

Vân thân vương cũng là cười gật gật đầu, hắn tự nhiên là biết được cái này kế hoạch người.

Phía trước giằng co với Ô Lân vương tự nhiên cũng là diễn kịch.

Nếu không, với chỉ số thông minh của hắn sao có thể không phát hiện điểm không thích hợp chứ?

"Kế tiếp cần phải toàn lực lùng bắt Lân Long Thân vương."

"Ta đây nhanh chóng đi làm.". . . . . .

Cùng lúc đó, ở Thảo Đường Man hoang giới vực.

Ninh Trần Tâm, Hồng Anh cùng với Mộc Uyển Nhi đều đã về tới Thảo Đường.

Chỉ nghe Hồng Anh cười nói với Lục Trường Sinh:

"Sư tôn, chúng ta đã an bài xong chuyện ở Thiên Linh giới vực, cũng là thời điểm nên đi tìm mấy người đại sư huynh."

Lục Trường Sinh: ". . . . . ."

Hiện tại còn có thể giải trừ quan hệ sư đồ không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận