Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 136 - Man hoang giới vực

Giờ phút này, trên đại lục đã xảy ra hai đại sự.

Chấn động tất cả các thế lực!

Chuyện thứ nhất là bí cảnh thần bí ở hoang mạc Nam Vực bị cường giả từ các thế lực lớn đả thông lối vào.

Người tiến vào bí cảnh bị hạn chế.

Phải dưới ba mươi tuổi, tu vi thấp nhất là Thủy Dật cảnh mới có thể vào.

Mà người ba mươi tuổi đã đạt tới Thủy Dật cảnh chỉ có yêu nghiệt, thiên kiêu thôi.

Hiện giờ, các thế lực lớn đã bắt đầu phái thiên kiêu đến hoang mạc Nam Vực.

Chuyện thứ hai chính là có rất nhiều đồ đệ của đại năng lánh đời cùng với thiên kiêu của rất nhiều thế lực xuất thế!

Thứ hai cũng là người thuộc một trong ba gia tộc bí ẩn ở Trung Vực, Ly Gia, Ly U.

Thứ ba là người thuộc Phật môn Tây Vực.

Mới xuất thế liền thay Mộ Dung gia giải quyết thế lực đối địch, lúc đó đã thể hiện cảnh giới trận đạo.

Nghe nói có thể câu thông thiên địa quỷ thần.

Được biết, cảnh giới hiện tại của Mộ Dung Sách đã đạt tới nửa bước Càn Nguyên cảnh.

Chỉ biết người này thân mang tín ngưỡng chi lực, cảnh giới cùng Phật đạo cực kỳ cao thâm.

Trong đó có ba người nổi bật nhất.

Là Phật tử xuất thế.

Thiên phú trận đạo làm người người kinh hãi!

Đầu tiên là Mộ Dung Sách thuộc một trong ba gia tộc bí ẩn ở Trung Vực.

Tuy rằng cảnh giới người này chỉ có Thủy Dật cảnh đỉnh phong nhưng công pháp tu luyện và huyết mạch lại cực kỳ quỷ dị!

Nhiều thiên kiêu xuất thế cũng khiến mọi người cảm giác không bình thường.

Dùng Ly Hỏa trận đánh chết ba cường giả Càn Nguyên Cảnh!

E là phiến đại lục tĩnh lặng đã lâu sắp trở nên náo nhiệt. ...

Không rõ thực lực thế nào.

Sẽ là người thừa kế Phật môn đời tiếp theo!

Lục Trường Sinh cũng không có biện pháp.

"Nếu Tần thúc hỏi ta ở đâu thì các ngươi nhớ nói là không biết, nghe chưa?"

Nếu nói thật, e là sau này hắn không có một ngày lành.

Tần Thiên Nam tới Thảo Đường.

Lục Trường Sinh đang ẩn nấp nghe được lời này, sắc mặt tối thui.

Cùng thời gian.

Đây không phải là việc?

Ngủ, ăn cơm, tưới nước, trồng hoa.

Chẳng lẽ mình không có việc gì làm sao?

Lục Trường Sinh thấy Tần Thiên Nam liền chuẩn bị chạy trốn.

Vì thế hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Không biết, có lẽ sư tôn ra ngoài có việc."

"Hắn mà có việc sao?"

Tần Thiên Nam buột miệng thốt lên.

Các đệ tử: "..."

Diệp Thu Bạch nào dám làm trái lời Lục Trường Sinh?

Tần Thiên Nam đến gần, không phát hiện bóng dáng Lục Trường Sinh, không khỏi nhìn Diệp Thu Bạch rồi hỏi: "Thu Bạch, sư tôn của các ngươi đâu?"

Mỗi một lần Tần Thiên Nam đến nơi đây đều không có chuyện gì tốt!

"Nhưng cũng không có gì, dù sao hôm nay ta không tới tìm hắn."

Nghe Tần Thiên Nam nói.

Lục Trường Sinh tức khắc nhẹ nhàng thở ra, xuất hiện.

Thấy Lục Trường Sinh, Tần Thiên Nam sửng sốt nói: "Không phải ngươi có việc gì sao?"

"Ạch..." Lục Trường Sinh vò đầu cười gượng nói: "Làm xong rồi nên trở lại."

Tần Thiên Nam có chút nghi ngờ nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Lần này tới tìm mấy đồ đệ của ngươi."

"Không có việc gì, cứ việc dùng đi!"

Chỉ cần không phải tìm ta là được.

Lục Trường Sinh nghĩ như thế.

Nếu không có chuyện Phật môn thì Ninh Trần Tâm sẽ lựa chọn tiếp tục truyền đạo.

Hắn đi bí cảnh chỉ vì rèn luyện bản thân, để cảnh giới kiếm đạo gia tăng.

Hiện giờ, trên người hắn đã có nhiều truyền thừa, không cần thêm nữa.

Đối với Diệp Thu Bạch mà nói, cũng không phải hắn muốn truyền thừa.

Diệp Thu Bạch bất đắc dĩ nói: "Được, ta cũng đi."

Lục Trường Sinh bĩu môi nói: "Đi thì đi đi, đừng gây chuyện là được."

"Đã xác định được, bí cảnh tồn tại từ thời kỳ thượng cổ."

"Trong đó có vô số truyền thừa, hẳn là đều có ích đối với bọn họ."

Hồng Anh nghe xong, sắc mặt thay đổi.

Bí cảnh thượng cổ trong hoang mạc Nam Vực.

Phỏng chừng là do đại quốc sư lưu lại.

Tần Thiên Nam nói: "Ý các ngươi thế nào?"

Hồng Anh lập tức gật đầu nói: "Ta muốn đi."

Tần Thiên Nam cười gật đầu, sau đó nhìn về phía mấy người Diệp Thu Bạch.

Diệp Thu Bạch thì nhìn về phía Lục Trường Sinh.

Tần Thiên Nam cũng gật đầu nói: "Được, bí cảnh hoang mạc Nam Vực đã được đả thông, mấy đệ tử của ngươi đều từ Thủy Dật cảnh trở lên, hẳn là đều có thể đi."

Sư tôn à, tốt xấu gì ngươi cũng phải do dự một chút chứ!

Tiểu Hắc: "..."

Ninh Trần Tâm: "..."

Hồng Anh: "..."

Diệp Thu Bạch: "..."

Chỉ là hiện giờ tâm thái Ninh Trần Tâm đã có chút biến hóa.

Trước đó hắn muốn truyền đạo để phàm nhân đều hiểu đạo.

Hiện giờ, hắn lại muốn nhìn xem những thiên kiêu có thiên phú tốt, hưởng thụ tài nguyên dồi dào, có bối cảnh lớn kia sẽ có tâm thái thế nào.

Nghĩ tới đây, Ninh Trần Tâm gật đầu.

Tiểu Hắc vò đầu cười nói: "Nếu các sư huynh đều đi tì ta cũng đi."

Tần Thiên Nam lại nhìn về phía Mộc Uyển Nhi, nói: "Ngươi đây?"

Tần Thiên Nam cũng biết sự hiện diện của Mộc Uyển Nhi.

Mộc Uyển Nhi suy nghĩ một lúc, đi bí cảnh lang bạt chút cũng tốt.

Nàng gật gật đầu.

Tần Thiên Nam cười nói: "Được rồi, lập tức xuất phát đi."

Sau khi từ biệt Lục Trường Sinh, năm người theo Tần Thiên Nam rời đi.

Lục Trường Sinh nằm trên ghế, nói: "Rốt cuộc cũng yên tĩnh."

Không lâu sau có tiếng hít thở đều đặn vang lên... ...

Bên ngoài thế giới là một mảnh tinh vực vô tận.

Trong tinh vực có vô số giới vực.

Giới chia thành ba cấp bậc.

Giới vực vĩ độ thấp.

Giới vực vĩ độ trung.

Giới vực vĩ độ cao.

Nơi đám người Lục Trường Sinh ở bị gọi là man hoang giới vực.

Trước khi Thiên Đạo sụp đổ, giới vực này còn có thể gọi là giới vực vĩ độ thấp.

Nhưng hiện tại Thiên Đạo đã sụp đổ, e là thực lực chỉ xếp cuối trong nhóm giới vực vĩ độ thấp.

Giờ phút này.

Trên Thiên lộ.

Có năm bóng người đang đứng.

"Thế nào, người của chúng ta giới vực hoang dã có truyền tin tức gì sao?"

Một người lắc đầu nói: "Không có, hình như người rất điệu thấp, căn bản không ngoài ra, cũng không có làm ra chuyện kinh thiên động địa gì."

"Chỉ có tin tức về mấy đồ đệ của hắn, một người tên là Diệp Thu Bạch."

"A, có lẽ chúng ta có thể điều tra rõ thân phận người nọ từ chỗ Diệp Thu Bạch."

"Biết, trước đó ta đã để Bạch Vân Hạc đến man hoang giới vực."

Bạch Vân Hạc chính là nhân vật thiên kiêu trong thế lực của bọn họ.

Người cầm đầu gật đầu.

"Nhớ kỹ, thần vật của man hoang giới vực đã tiến vào giai đoạn cuối, sẽ nhanh chóng xuất thế."

"Trước đó chúng ta phải bảo đảm mọi chuyện, không được xuất hiện sai lầm!"

"Nếu không thì công sức chúng ta bỏ ra mấy năm nay đều uổng phí..."

Mọi người gật đầu, sau đó biến mất.

Lúc này, ở hoang mạc Nam Vực.

Các thiên kiêu đang tập kết ở đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận