Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1614: Đương nhiên phải bảo vệ đồ đệ

Lời của Lục Trường Sinh như lưỡi dao đâm vào tim Càn lão.

Trên gương mặt của đám Kỳ Lân tộc nhân đều hiện lên vẻ khuất nhục, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lục Trường Sinh, cơn giận như sắp sửa bùng nổ.

Thậm chí có hai tên Tử Viêm tướng không nhịn được nữa mà hét lớn một tiếng, lao về phía Lục Trường Sinh.

Nhưng mà với thực lực của Tử Viêm tướng thì căn bản không tạo thành uy hiếp gì đối với Lục Trường Sinh.

Ngay cả nắm đấm của hai người vung tới, trong mắt Lục Trường Sinh cũng giống như cảnh phim quay chậm, bị hắn hóa giải dễ dàng.

Lục Trường Sinh chỉ nhẹ nhàng chỉ tay một cái.

Hai tên Tử Viêm tướng đã liên tục phun ra máu tươi, đập mạnh xuống bên dưới.

Mặc dù không bị thương đến tính mạng, nhưng cũng bị trọng thương ngã gục, không mất bảy tám ngày thì không lành nổi.

"Vậy vì sao các hạ lại xuất hiện? Hơn nữa còn can thiệp vào nhân quả? Phải biết muốn cai quản Ma Thú đại lục sẽ dính đến nhân quả to lớn."

Bên dưới, đám người Tiểu Hắc bất đắc dĩ cười cười.

Càn lão không nghi ngờ lời nói của Lục Trường Sinh.

Nói ai vậy?

Đương nhiên Lục Trường Sinh sẽ không nói ra thân phận của mình, mặc dù thân phận của hắn cũng không có gì để nói. Vì thế hắn thản nhiên đáp:

Mỗi lần hắn đều nói sẽ không chùi mông cho bọn họ đâu, để bọn họ bớt gây họa lại. Thế nhưng khi chuyện xảy ra thì luôn luôn ra tay giúp đỡ, thậm chí còn trải sẵn con đường đi cho bọn họ.

Nhìn thấy cảnh này, đột nhiên Càn lão thở dài một hơi, dần thu lại chân thân Kỳ Lân, hóa thành hình người với toàn thân đẫm máu.

Nhưng trong lòng bọn họ lại vô cùng cảm kích sư tôn.

"Mặc dù ngươi sống cũng tương đối lâu rồi, nhưng mà cũng chưa chắc đã gặp qua hết toàn bộ cường giả trong thiên hạ. Có những người không muốn xuất hiện giữa thế gian, không muốn dính dáng liên lụy đến nhân quả phàm trần."

Chỉ thấy vẻ mặt hắn trắng bệch nhìn Lục Trường Sinh, nói: "Với thực lực của ngươi, chỉ e đã ngang hàng với Thủ Hộ thú của Hỗn Độn giới. Thế nhưng trước đây ở Hỗn Độn giới chưa từng xuất hiện một Nhân tộc nào cường đại giống như ngươi. Rốt cuộc thì ngươi là ai?"

Lục Trường Sinh nhún vai nói: "Hết cách rồi, đệ tử không nỗ lực thì sư tôn ta đành phải ra mặt thôi."

Trong lúc này, Lục Trường Sinh cũng không lên tiếng quấy rầy hối thúc Càn lão. Hắn biết Càn lão đang cân nhắc có nên lên chiếc thuyền này của hắn hay không.

Đúng như hắn nói, mặc dù Càn lão rất cường đại, cũng đã sống rất lâu, có thể nói xứng đáng được gọi là hóa thạch sống. Nhưng Càn lão cũng không tự tin nói rằng mình đã từng gặp qua tất cả các cường giả trong Hỗn Độn giới.

Cho đến khi ánh hoàng hôn buông xuống mảnh đất này, nhuộm đống đất đá hoang tàn thành màu cam đỏ.

Sư tôn luôn là như vậy, ăn nói chua ngoa nhưng tấm lòng mềm như đậu hũ.

Nghe vậy, Càn lão im lặng suy nghĩ hồi lâu.

Thật ra thì Càn lão mới là người quyết định nhiều chuyện đại sự trong Kỳ Lân tộc, giúp cho Kỳ Lân tộc đứng vững trên đỉnh cao của Ma Thú đại lục lâu như vậy.

"Lão tổ! Không được! Nếu như thần phục với một nhân tộc thì Kỳ Lân tộc ta còn là Kỳ Lân tộc sao?!"

Rất nhanh, chuyện tứ đại thú tộc thần phục một nhân tộc đã truyền khắp toàn bộ Ma Thú đại lục với tốc độ chóng mặt.

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của đám Kỳ Lân tộc nhân đều đại biến.

Bởi vì bọn họ nghe nói chỉ có một tên nhân tộc, trong vòng hai ngày đã lần lượt đi đến tứ đại thú tộc, dùng thực lực bản thân để đơn đấu toàn tộc.

Lúc này, Càn lão mới ngẩng đầu lên nhìn Lục Trường Sinh, nghiêm túc nói: "Có thể, nhưng mà Kỳ Lân tộc chúng ta nhất định phải được những ưu đãi tốt hơn tam đại thú tộc khác."

Ba ngày trôi qua.

Mặc dù không điều tra được tin tức của tên nhân tộc kia, nhưng lại biết người sẽ cai quản tứ đại thú tộc tên là Hứa Dạ Minh...

Chỉ dùng thực lực của mỗi một người để đè tứ đại thú tộc xuống đất mà đánh!

Kỳ Xuyên lớn tiếng nói:

Rất nhiều thế lực thú tộc vì thế mà chấn động.

Có người chửi ầm lên, giận dữ chỉ trích tứ đại thú tộc không có lòng tự tôn, không biết nhục nhã.

Nhưng càng có nhiều thế lực đang lo nghĩ về thế cục đã hoàn toàn biến chuyển của Ma Thú đại lục.

Kỳ Lân lão tổ và tộc trưởng lại không lên tiếng.

Mọi chuyện đã được định ra như thế.

Càn lão do dự một chút rồi cũng gật đầu.

Nghe thế, Lục Trường Sinh lắc đầu nói: "Cụ thể nên làm như thế nào thì còn chưa bàn kỹ. Như vậy đi, tứ đại thú tộc các ngươi phái tộc nhân đến, gặp mặt trực tiếp thương lượng rõ ràng chuyện tương lai."

Tộc trưởng của tứ đại thú tộc đều tập trung ở Kỳ Lân tộc.

Kỳ Lân tộc có tộc trưởng và Càn lão ra mặt.

Thất tinh Bạch Hổ tộc cũng là tộc trưởng và lão tổ.

Cùng Kỳ tộc chỉ có một mình tộc trưởng.

Tất Phương tộc thì có lão tộc trưởng và tân tộc trưởng mới lên cầm quyền - Tất Viêm cùng nhau đến.

"Ồ? Tất Phương tộc vội vàng để thế hệ trẻ tuổi lên cầm quyền như thế sao?" Vẻ mặt của tộc trưởng Cùng Kỳ tộc đầu vẻ châm chọc, cười nhìn lão tộc trưởng của Tất Phương tộc.

Lão tộc trưởng Tất Phương tộc vẫn bình tĩnh nói: "Tất Viêm rất xuất sắc, chúng ta cũng cần nhanh thức thời, đã đến lúc nên chuyển giao quyền lực rồi."

Ám chỉ Cùng Kỳ tộc bảo thủ không muốn thay đổi, sống chết không chịu ủy quyền.

Tộc trưởng Cùng Kỳ tộc hừ lạnh một tiếng.

Nghĩ vậy, Lục Trường Sinh cảm thấy mình thật là biết cách dạy bảo đệ tử.

Đây cũng là một thử thách trong quá trình rèn luyện của Hứa Dạ Minh.

Như vậy thì phải tạo dựng được uy tín và niềm tin từ những lão già này, đó là điều cần thiết.

Đương nhiên cũng muốn giao cho Hứa Dạ Minh.

Vốn dĩ hắn đánh Ma Thú đại lục là vì Hứa Dạ Minh.

Nhưng Lục Trường Sinh lại không can thiệp, chỉ nhắm mắt ngồi đằng sau.

Nghe được tiếng, tộc trưởng của tứ đại thú tộc đều ngừng lại, nhìn sang Lục Trường Sinh và Hứa Dạ Minh.

Lục Trường Sinh vỗ vai Hứa Dạ Minh, nói: "Được rồi, ngươi đi lên nói đi, mọi người sẽ bàn bạc với ngươi."

Sau đó tiện tay kéo ghế, ngồi cách đó không xa.

Hứa Dạ Minh hít sau một hơi, sau đó ngồi vào vị trí chủ vị trên bàn tròn. Hắn nhìn những nhân vật đứng trên đỉnh cao quyền lực tại Ma Thú đại lục này, trong lòng vẫn cảm thấy rất căng thẳng.

Chuyện này nếu nói không căng thẳng thì chắc chắn là nói dối!

Dù sao thực lực và bối phận cũng chênh lệch lớn như thế.

"Trước tiên thì các vị..."

Hứa Dạ Minh còn chưa nói xong thì Kỳ Lân tộc trưởng đã lên tiếng ngắt lời: "Sao? Một tiểu tử như ngươi mà muốn đàm phán với bọn ta?"

Hứa Dạ Minh khẽ nhíu mày.

Lục Trường Sinh cảm thấy hơi đau đầu, ho khan vài tiếng ra hiệu.

Hứa Dạ Minh nhìn Lục Trường Sinh với ánh mắt cầu giúp đỡ.

Khi Hứa Dạ Minh và Lục Trường Sinh đến nơi thì đã thấy tộc trưởng của tứ đại thú tộc nói móc nói mỉa nhau, suýt chút nữa là nhào lên đánh.

Nghe xong, Bạch Hổ tộc trưởng muốn lôi Kỳ Lân tộc trưởng ra ngoài đánh nhau một trận.

Kỳ Lân tộc trưởng nhắm hai mắt lại, điềm tĩnh đáp lời: "Cũng còn tốt, dù sao cũng đỡ hơn ngươi bị người ta đập tới đập lui đến suýt chết mới bất đắc dĩ đồng ý."

Bạch Hổ tộc trưởng nhìn về phía Kỳ Lân tộc trưởng, cười lạnh nói: "Thế nào, Kỳ Lân tộc kiêu ngạo như thế mà cũng chịu khuất phục sao? Ta còn tưởng tộc ngươi sẽ vì lòng kiêu ngạo của mình mà thà chết không hàng chứ."

"Ngươi còn chưa xứng đâu, để sư tôn ngươi đàm phán với chúng ta!"

"Một tiểu tử miệng còn hôi sữa mà muốn ngồi lên đầu chúng ta sao, quá non nớt rồi!

"Chờ mấy vạn năm sau, khi ngươi trưởng thành đã rồi tính."

Nghe được những lời này, Lục Trường Sinh nhíu mày, không đợi Hứa Dạ Minh mở miệng phản bác thì đã ho khan vài tiếng, nói:

"Làm sao, coi ta như không tồn tại à? Lại muốn bị đánh nữa phải không?"

Đương nhiên hắn phải ưu tiên đệ tử của mình hơn rồi.

Đệ tử của hắn, hắn muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng.

Còn kẻ khác?

Ha ha, ta đánh chết các ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận