Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 407 - Mạch nước ngầm phun trào

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Từ khi vào hố to cho đến hiện tại đã qua mười bốn ngày.

Hiện giờ muốn trở về ít nhất cũng cần thêm mười bốn thiên.

Trong lúc này không biết sẽ gặp nguy hiểm gì.

Khi thời gian một ngày trôi qua, mọi người giải quyết từng con từng con ma vật, thành viên không ngừng giảm bớt thì hai mắt Thạch Sinh bỗng nhiên sáng ngời, trong lòng cũng càng thêm rõ ràng!

Hắn nhìn chằm chằm vào vòng sáng trên đỉnh đầu, vòng sáng vẫn không một chút biến hóa.

Bọn họ đã đi hướng lên phía trên suốt bảy ngày.

Trong thời gian bảy ngày, Thạch Sinh không ngừng quan sát vòng sáng.

Tuy rằng đã phát hiện cầu thang bị ảo trận bao phủ, dù tốn bao nhiêu thời gian đi xuống cũng không cách nào tới được điểm cuối.

Mục Khanh Khanh cũng nhìn về phía Thạch Sinh.

Mục Phù Sinh ôm đầu cạn lời.

Đây là một vấn đề mới.

Diệp Thu Bạch cười nói:

Viên sao trời thứ nhất lơ lửng trong tinh không đan điền đang phát ra ánh sáng chói mắt!

Giống như hắn dự đoán, vòng sáng vẫn không có chút biến hóa!

Dấu vết là do hắn phát hiện, như vậy, người có khả năng giải trừ ảo cảnh tự nhiên cũng là hắn.

"Xem ra dấu vết của ảo cảnh không nằm ở chung quanh mà nằm ở vòng sáng này sao?"

Điều này chứng minh rằng suy nghĩ của Thạch Sinh là đúng!

Nhưng mà nên giải quyết như thế nào đây?

Người chung quanh đều khiếp sợ phát hiện bên ngoài thân thể Thạch Sinh có một tầng ánh sao sáng ngời vây quanh!

"Nếu trước đó không có ngăn cản mấy người trở về, có khả năng đã sớm phát hiện rồi đi?"

Ngay sau đó ánh sáng tỏa ra bốn phía!

Thạch Sinh nhìn chằm chằm vòng sáng một lúc, sau đó giang hai tay ra.

Lực lượng từ Tinh thần nội hạch cũng hoàn toàn nở rộ trong khoảnh khắc này.

Ma khí đen nhánh chung quanh cũng sái lạc xuống theo vòng sáng mở rộng, bị xua tan dần.

Đúng lúc này, vòng sáng vốn không có bất kỳ biến hóa dưới sự chiếu rọi của ánh sao thế mà bắt bắt đầu chậm rãi mở rộng!

Hiện giờ chỉ có thể dựa vào bản thân Thạch Sinh mà chống đỡ thôi.

Thạch Sinh không để ý đến ánh mắt của người chung quanh.

Mọi người kinh hãi nhìn cảnh tượng bây giờ.

Trông rất lợi hại nhưng mà đang làm gì vậy?

Ở điểm cuối có vô số thi thể, nào là ma vật, nào là nhân loại.

Liếc mắt liền có thể nhìn tới điểm cuối!

Cầu thang bọn họ đang đứng chỉ cao chừng trăm trượng!

Rồi hắn lại tập trung ánh sao lại, giống như một cái đèn tụ quang, một luồng sáng chiếu thẳng về phía vòng sáng bên trên.

Thời gian trôi qua từng chút một, vòng sáng đang chậm rãi biến to.

Ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy bầu trời Ma uyên quen thuộc!

Khi khí đen chung quanh tan hết.

Mọi người kinh hãi nhìn chằm chằm vòng sáng đang dần to ra.

Tinh thần chi lực khác biệt với linh khí tầm thường.

Diệp Thu Bạch và Mục Phù Sinh đứng bên cạnh nhưng lại không cách nào trợ giúp hắn.

Thạch Sinh không ngừng phóng thích ánh sao khiến tinh thần chi lực tiêu hao rất lớn.

Đồng dạng cũng có thi thể Tà tộc ngoại vực.

Ở điểm cuối cũng có một cánh cửa.

Đó là đại môn thông tới ba tầng hạ đi?

Thạch Sinh ngừng phóng thích ánh sao, sắc mặt tái nhợt.

Không ngừng sử dụng tinh thần chi lực trong thời gian dài khiến hắn tiêu hao rất lớn!

Diệp Thu Bạch ở bên cạnh hỏi:

"Không có việc gì chứ?"

Mục Phù Sinh thì lấy ra phù ấn Cửu trọng lôi thuẫn, canh thời điểm người khác không chú ý dán đầy sườn áo trong của Thạch Sinh. . . . . .

Để phòng ngừa Thạch Sinh bị ma vật đánh lén khi không có đủ lực lượng phản kháng. . . . . .

Hình như đại môn cảm ứng được có kẻ tới, phát ra từng tiếng "Răng rắc" thật lớn.

Sau đó Mục Khanh Khanh dẫn mọi người đi xuống cầu thang, tiến tới trước đại môn.

Huống hồ còn là sư huynh của người kế vị hoàng chủ Mục Phù Sinh!

Người như vậy, lại tu luyện tinh thần chi lực, tiền đồ không thể hạn lượng!

Đồng thời cũng có người suy nghĩ, nhất định phải tạo quan hệ tốt với tên này!

Có người kinh sợ.

Mục Khanh Khanh nhìn về phía Thạch Sinh, gật đầu nói:

"Sau khi trở về ta sẽ hướng phụ hoàng thỉnh công cho ngươi."

Hiện giờ Tiểu Hắc cùng Thạch Sinh là hai người lập công đầu trong Ma uyên.

Lúc ở ba tầng thượng Tiểu Hắc để ma vật không ra tay với bọn họ, trực tiếp thông qua, tiết kiệm không ít thời gian và thương vong.

Tới ba tầng trung này, bước chân lên cầu thang màu đen.

Nếu không có Thạch Sinh thì e là bọn họ sẽ vẫn lang thang không có mục tiêu mà tiếp tục đi mãi.

Hậu quả khó mà tưởng tượng!

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Thạch Sinh đã có sự thay đổi.

Có người kính sợ.

"Ta hiểu được, cứ nghỉ ngơi đi."

Diệp Thu Bạch gật đầu nói:

Cho nên muốn bổ sung tinh thần chi lực chỉ có thể dựa vào thiên thạch thiên ngoại cùng với tinh thần nội hạch thôi.

Bầu trời nơi này cũng không có ngôi sao.

"Có khả năng phải nhờ vào các ngươi rồi, muốn khôi phục lại cần tốn thời gian một ngày."

Thạch Sinh cười khổ lắc lắc đầu, nói:

Cánh cửa mở ra.

Mục Khanh Khanh quay đầu nhìn mọi người:

"Bước qua cánh cửa này, có khả năng chúng ta sẽ gặp phải Tà tộc ngoại vực."

"Nguy hiểm tiếp tới sẽ không yếu hơn hiện tại chút nào, cho nên các vị nhất định không thể thiếu cảnh giác!"

"Có thể trở ngại kế hoạch của Tà tộc hay không, thành bại ở lần này!"

Sắc mặt mọi người đều trở nên ngưng trọng, gật gật đầu.

Ngay sau đó tất cả cùng vọt về phía đại môn!. . . . . . . . . .

Giờ phút này, ở Vô Biên hoàng triều.

Hoàng chủ Mục Chính Đình đang nghe cấp dưới hội báo.

Tự nhiên là hội báo chuyện về Ma uyên!

"Quốc sư đã tự mình đi tới đó, truyền về tin tức Tà tộc ngoại vực đã tới ba tầng hạ trước bọn họ."

Mục Chính Đình gật gật đầu hỏi: "Mấy người Mục Khanh Khanh đâu?"

Thuộc hạ lắc đầu nói:

"Còn không có tin tức, phỏng chừng là chưa tới ba tầng hạ."

Sắc mặt Mục Chính Đình trở nên ngưng trọng.

Thời gian không còn nhiều lắm.

Tuy rằng đông đảo cường giả Hợp Đạo cảnh đã tiến tới ba tầng hạ giữ chân Tà tộc ngoại vực.

Nhưng Mục Chính Đình biết rõ thực lực của Tà tộc ngoại vực.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì e là đối phương sẽ thực hiện được mưu kế!

Đến lúc đó có hậu quả thế nào không ai biết được!

Mục Chính Đình vuốt vuốt mũi, lặng lẽ thở dài:

"Truyền lệnh xuống đi, gia tăng nhân thủ, tức khắc đến Lâm Giới sơn trước!"

Tên thuộc hạ này vội vàng gật đầu.

"Được rồi, lui ra đi."

Đang lúc hắn muốn rời đi thì bỗng có một tên đại thần hoảng hốt lảo đảo chạy vào, thở hổn hển nói:

"Hoàng chủ, việc lớn không tốt!"

Mục Chính Đình nhíu mày:

"Nói."

Chỉ nghe đại thần nói:

"Quân ta ở Lâm Giới sơn bị kẻ nào đó tàn sát!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận