Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1451: Gặp lại Dược Lão

Mặc Tầm đưa Thanh Vân kiếm cho Diệp Thu Bạch với vẻ mặt rất bình tĩnh, không hề lộ ra sự luyến tiếc.

Diệp Thu Bạch cười nói: "Tiền bối thật là dứt khoát."

Mặc Tầm hừ lạnh một tiếng, nói: "Đã nói năm ngày là năm ngày, chút nguyên tắc cơ bản này vẫn phải có."

Diệp Thu Bạch cười khẽ.

Mặc dù có tính tình quái dị, nhưng Mặc Tầm là một người tốt.

"Nhưng mà... Nếu ngươi nguyện ý cho ta mượn thêm hai năm thì ta cũng không ngại."

Diệp Thu Bạch: "..." Được rồi, hắn thu hồi lại những gì vừa nghĩ về Mặc Tầm.

Mặc Tầm nhìn Diệp Thu Bạch thu Thanh Vân kiếm lại, cảm thán nói: "Thật không biết thanh kiếm này là do nhân sĩ phương nào chế tạo ra, có thể nói là đoạt tạo hóa của thiên địa, quỷ phủ thần công cũng không quá đáng. Nếu một ngày nào đó ta cũng có thể chế tạo được loại binh khí có đẳng cấp này thì chết cũng không hối tiếc."

"Được rồi, cút nhanh đi."

Ngải Thủ Hiền ở bên cạnh sờ sờ đầu Ngải Chi, thở dài nói: "Ngươi muốn đuổi theo hắn sao? Vậy thì phải cố gắng tu luyện đi, phụ thân cũng hy vọng ngươi sẽ không chỉ bị giới hạn ở Ngọc Lân thành này."

Mặc Tầm lấy ra một tấm bản đồ, đưa cho Diệp Thu Bạch và nói: "Vị trí có thể xuất hiện của ba loại tài liệu khác để ở trên tấm bản đồ này. Nhưng mà ta nhắc nhở ngươi một chút, những nơi này ta đều đã từng đi tìm qua rồi, sau đó lại tay không mà về. Có lẽ ngươi cũng tìm không thấy đâu, ta khuyên ngươi đừng nên cưỡng cầu."

Lúc rời khỏi Ngọc Lân thành, hắn cũng không thông báo cho bất kỳ ai. Sau khi Diệp Thu Bạch ngồi trên một chiếc hải thuyền có cấp bậc Thần Chủ mượn từ Mặc Tầm rời đi rồi, ở bên bến cảng, bóng dáng của Ngải Chi mới chậm rãi xuất hiện.

Diệp Thu Bạch: "..."

Đây cũng là hòn đảo gần Ngọc Lân thành nhất trên bản đồ, tên là Hối Minh đảo.

Diệp Thu Bạch cười nói: "Ta tin tưởng tiền bối có thể làm được."

Ngải Chi nặng nề gật đầu. ...

"Được rồi, lão tử cũng không nói nhảm với ngươi nữa."

"Nói mấy lời trái với lương tâm như thế này, ngươi còn xứng đáng làm kiếm tu sao?"

Nhìn Mặc Tầm lại tiếp tục vùi đầu vào nghiên cứu cơ quan vũ khí khác, Diệp Thu Bạch hơi khom lưng cúi chào Mặc Tầm rồi rời đi.

Hối Minh đảo không có thành trì, các thế lực đều ẩn giấu bên trong các dãy núi trên đảo.

Diệp Thu Bạch gật đầu nói: "Ta hiểu."

Nhưng thực lực tổng thể thì mạnh hơn Ngọc Lân thành một bậc.

Điểm dừng đầu tiên.

Nơi này là nơi có khả năng xuất hiện Thiên Cương Hối Minh Mộc.

Khi lão nhân rót xong nước thuốc xanh mơn mởn vào chiếc bình sừng trâu, lúc này lão mới dập tắt lửa, quay đầu nhìn Diệp Thu Bạch và cười nói: "Được rồi nói đi, có chuyện gì?"

Diệp Thu Bạch không quấy rầy mà chỉ đứng ở một nơi rất xa, lẳng lặng quan sát.

Dược Lão nhìn thấy là Diệp Thu Bạch đến thì không hề bất ngờ, cười nói: "Đến rất nhanh, nói xem, vì cái gì mà đến?"

Diệp Thu Bạch dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ xuyên qua mấy ngọn núi, sau đó hắn thấy có một ngôi nhà cỏ tranh bốc lên từng đợt khói trắng.

Thế vẫn chưa đủ à?

Cũng may trên bản đồ có đánh dấu một chỗ, là phạm vi thế lực của Thanh Mộc tông.

"Dược Lão có sao?" Diệp Thu Bạch vui mừng nói.

Dược Lão khẽ gật đầu: "Nơi này quả thật có thứ ấy."

"Ta nghe nói nơi này có Thiên Cương Hối Minh Mộc." Diệp Thu Bạch nói rõ ý đồ khi hắn đến đây.

Khi Diệp Thu Bạch đến gần thì liền nhìn thấy ở ngoài phòng có một lão nhân tóc bạc phơ, khom lưng ném những thảo dược không biết tên vào một cái nồi sắt lớn, rồi lại nhúng tay vào trộn lẫn bên trong.

Diệp Thu Bạch bất đắc dĩ nói: "Dược Lão, ngươi đã xuất hiện ở đây thì chắc cũng biết ta muốn cái gì rồi chứ?"

Dược Lão cười lắc đầu: "Ta cũng đâu phải thần tiên đoán mệnh gì, làm sao biết được? Cùng lắm ta chỉ biết sẽ có người trong số các ngươi đến đây."

Cùng lắm?

Khoảng nửa ngày sau.

Đúng vậy, lão nhân này chính là Dược Lão đã trợ giúp Mộc Uyển Nhi.

Dược Lão?!

Diệp Thu Bạch vừa định nói gì đó, khi nhìn thấy diện mạo của lão nhân thì sửng sốt.

"Không có." Dược Lão lắc đầu nói: "Lúc trước ta có, nhưng mà ta đã dùng để luyện dược rồi."

Nhìn ánh mắt thất vọng của Diệp Thu Bạch, Dược Lão cười nói: "Nhưng mà gần đây Thanh Mộc tông lại có một đoạn, đương nhiên nếu ngươi trực tiếp đi đến đó thì chắc chắn là không lấy được."

Diệp Thu Bạch thỉnh giáo: "Xin Dược Lão chỉ rõ."

Dược Lão đứng dậy nói: "Đi theo ta, vừa lúc ta cũng định đi đưa chút thuốc cho tiểu tử Thanh Mộc tông."

Nói xong, lão cầm bình sừng trâu đi xuống chân núi, Diệp Thu Bạch thấy thế cũng vội vàng đi theo.

Dược Lão không mang Diệp Thu Bạch đi thẳng đến cửa chính của Thanh Mộc tông, mà kéo tay Diệp Thu Bạch đi tới một khe núi.

Ở đây có một lão giả gầy như que củi đang khoanh chân ngồi dưới đất, nhìn qua thì như đã bước nửa chân vào trong quan tài rồi.

Dược Lão cầm theo bình sừng trâu đi tới.

Diệp Thu Bạch đi đằng sau nhìn thấy vậy thì không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

"Lão tổ, ngài khôi phục rồi?" Một nam tử trung niên vội đi đến, kích động nói.

Khi nhìn thấy Lôi Phong, bọn họ mừng rỡ như điên!

Vài người trong đó đều sửng sốt.

Trong đại điện tông chủ, Lôi Phong dẫn theo Dược Lão và Diệp Thu Bạch đẩy cửa đi vào.

Sau khi rời khỏi khe núi, bọn họ bước vào nội địa của Thanh Mộc tông.

Trong mắt Lôi Phong, người có thể đứng bên cạnh Dược Lão, hơn nữa còn khiến cho Dược Lão không suy nghĩ nhiều mà đã dùng hết ân tình này, đương nhiên có thể thấy được có quan hệ không tầm thường với Dược Lão rồi.

Sinh cơ phô thiên cái địa sinh sôi không ngừng, khiến cho Diệp Thu Bạch cảm thấy cực kỳ kinh hãi.

Mới nãy hắn thấy Dược Lão chỉ tùy ý ném một đống thảo dược vào trong nồi lớn rồi thò tay vào khuấy lên, thật sự đạt được hiệu quả như thế này sao?

Một nén nhang sau.

Lão giả nhìn không có chút tinh thần nào lúc ban đầu, giờ đây trong con ngươi lóe lên thần quang sắc bén!

Một cỗ khí tức khổng lồ quét qua khe núi này.

Sau đó, lão giả quỳ một gối xuống trước mặt Dược Lão, cung kính nói: "Tiểu bối Lôi Phong đa tạ tiền bối! Sau này có chuyện gì, chỉ cần ngài thông báo một tiếng, tiểu bối nhất định dốc hết toàn lực!"

Dược Lão cười gật đầu nói: "Ta vốn cũng không cần gì, nhưng mà vừa lúc, các ngươi đem Thiên Cương Hối Minh Mộc của tông môn cho hắn đi."

Nói xong, Dược Lão chỉ tay về phía Diệp Thu Bạch.

Thấy vậy, Lôi Phong nhìn Diệp Thu Bạch một chút, do dự trong chốc lát rồi gật đầu nói: "Tiền bối và vị tiểu huynh đệ này đi theo ta."

Xung quanh cơ thể lão giả liền hiện ra một đạo lục quang!

Vừa mới uống xong.

Lão giả gật đầu, run rẩy vươn tay ra nhận lấy bình sừng trâu, uống một hơi cạn sạch.

Dược Lão gật đầu, đưa bình sừng trâu trong tay cho lão giả đó, nói: "Uống đi, uống xong lần này thì chắc là ám tật của ngươi có thể hoàn toàn khôi phục."

Khi hai người đến gần, lão giả mở mắt ra, nhìn về phía Dược Lão, cung kính nói: "Dược tiền bối."

Tiểu gia hỏa trong miệng Dược Lão không phải là người này chứ?

Mà người này cũng chính là tông chủ của Thanh Mộc tông.

Lôi Phong không đáp lại hắn mà nghiêm túc nói: "Đem Thiên Cương Hối Minh Mộc lại đây, đưa cho vị tiểu huynh đệ này."

"Hả?" Tông chủ Thanh Mộc tông nghe vậy thì ngạc nhiên.

Những trưởng lão ở phía sau cũng ngây ngẩn cả người.

"Thiên Cương Hối Minh Mộc này..."

Lôi Phong quát lớn: "Ta nói lấy tới thì mau lấy đi!"

Nhìn cảnh tượng này, Diệp Thu Bạch cảm giác như không thực...

Thật sự dễ dàng lấy được như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận