Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 815 - Không phải chứ huynh đệ, ta chỉ còn một sợi tàn hồn nha!

. . . .

Ảo cảnh khảo nghiệm mà Kiếm Thần lưu lại tự nhiên sẽ có ảnh hưởng lớn đối với kiếm tu.

Tác dụng của Mậu Tuất ảo cảnh chính là như thế.

Khi người rơi vào ảo cảnh, ở bên trong ảo cảnh đưa ra lựa chọn, ảo cảnh sẽ kích thích nội tâm người đó.

Cho dù Diệp Thu Bạch lựa chọn ai đều sẽ phải mất đi hai người còn lại, sự tự trách sẽ khiến tâm cảnh của hắn dao động.

Diệp Thu Bạch nhìn một màn này nhưng sắc mặt cũng không có một chút biến hóa.

Giống như đã sớm có lựa chọn, định liệu trước vậy.

"Thực lực của ta không thể bài trừ ảo cảnh này đúng không?"

Lúc này Diệp Thu Bạch lại lẩm bẩm nói:

Đối với Diệp Thu Bạch mà nói, thời điểm còn ở Man hoang giới vực hắn đã từng mất đi tu vi và thiên phú một lần rồi.

Nam tử bên cạnh thấy hành động này mà có chút sửng sốt.

"Dù sao mất đi kiếm đạo kiếm tâm vẫn có thể tu luyện lại, không phải chưa từng làm lại từ đầu."

"Ta hiểu được."

"Kiếm tu hay là người tu đạo đều như thế."

Nam tử gật gật đầu, nói:

Nam tử nghe xong lại nhíu mày nói:

Diệp Thu Bạch suy nghĩ một chút sau đó lấy một khối ngọc bội từ trong ngực ra.

"Trừ phi cảnh giới kiếm đạo của ngươi cũng đạt tới Kiếm Thần chi cảnh."

"Nếu từ bỏ kiếm đạo kiếm tâm mà có thể khiến sư tôn cùng Tử Tình không chịu đau khổ, có lẽ ta cũng sẽ không do dự, trực tiếp lựa chọn vứt bỏ kiếm đạo kiếm tâm."

"Gặp phải rồi lại nói, đương nhiên ta cũng sẽ nỗ lực trở nên cường đại, không để cho chính mình rơi vào cục diện như thế."

Đây là muốn làm cái gì?

Nam tử lại lắc lắc đầu:

"Dù cho ngươi có cường đại hơn nữa thì cũng sẽ gặp một thời điểm nào đó mà rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, lúc ấy cũng sẽ phải đưa ra lựa chọn."

Diệp Thu Bạch cười cười:

Nói xong.

"Đúng vậy."

Nam tử nhìn thấy một màn này mà kinh hãi!

"Huống hồ ngươi muốn làm như thế nào để đánh vỡ cục diện hiện tại đây?"

Nhưng kiếm chi đạo tắc trước mắt lại cực kỳ thuần túy.

"Ngươi vẫn quá ngây thơ rồi, dù cho ngươi cường đại như thế nào thì phía trên ngươi vẫn sẽ có tồn tại càng cường đại hơn."

Kiếm chi đạo tắc điên cuồng tuôn ra sau đó là một bóng dáng áo trắng xuất hiện sau khi ngọc bội rách nát.

Diệp Thu Bạch mỉm cười nhìn lên.

Giống như người có được cỗ kiếm chi đạo tắc này chính là người chưởng khống kiếm đạo.

"Với thực lực của ngươi còn không đủ để mạnh mẽ đánh vỡ ảo cảnh, bảo toàn hai người một vật trước mắt."

Cỗ kiếm chi đạo tắc này so với kiếm ý Kiếm Thần của hắn, cường đại hơn không biết bao nhiêu lần!

Dù hắn ở thời kỳ toàn thịnh đối mặt với cỗ kiếm chi đạo tắc này cũng sẽ không có bất kỳ cơ hội phản kháng.

Đột phá đến Kiếm Thần chi cảnh cũng đã bước vào ngưỡng cửa kiếm chi đạo tắc.

Diệp Thu Bạch cười nói: "Với thực lực của ta tự nhiên không được, nhưng ngươi cũng không có nói là không thể dựa vào ngoại vật."

Có kiếm chi đạo tắc điên cuồng tuôn ra từ ngọc bội.

Tức khắc!

Diệp Thu Bạch liền ném ngọc bội lên trên không.

Bóng dáng áo bào trắng nhìn xuống, bất đắc dĩ nói:

"Lại chọc phải chuyện gì?"

Diệp Thu Bạch bất đắc dĩ buông tay nói:

"Sư tôn, ta rơi vào ảo cảnh."

"Ảo cảnh?"

Lục Trường Sinh ngẩn người, nói:

"Chính là cái ảo cảnh rách nát thôi, ngươi gọi ta tới làm cái gì?"

Vừa nói xong Lục Trường Sinh liền đưa mắt nhìn quanh.

Liếc mắt một cái liền nhìn ra cấu tạo của Mậu Tuất ảo cảnh và nguyên lý.

Hoàn toàn học hư!

Diệp Thu Bạch!

Tốt lắm!

"Tuy rằng trong lòng đồ nhi sẽ tuyển chọn sư tôn ngài, nhưng cũng không thể bỏ Tử Tình nha!"

"Chủ yếu là thực lực của đồ nhi thực lực còn không đủ để phá vỡ ảo cảnh này nhưng mà muốn phá vỡ ảo cảnh cần phải chọn một bỏ hai."

Diệp Thu Bạch xấu hổ gãi gãi đầu, sau đó chỉ tay về phía ba cây cột đá.

Kết quả bị đối phương chỉ ra ít nhất ba bốn mươi lỗ hổng!

Hơn nữa những lỗ hổng này còn khiến hắn không cách nào phản bác!

Huynh đệ à.

Ta là một tên kiếm tu, không phải trận pháp sư!

Cho dù có lỗ hổng cũng là chuyện rất bình thường có phải không?!

Có cần đả kích người ta như vậy không?!

Không thể chừa cho ta chút mặt mũi sao, tốt xấu gì ta cũng là một tên Kiếm Thần nha!

Lục Trường Sinh khinh thường nhìn về phía Diệp Thu Bạch:

"Chút chuyện vặt vãnh này cũng gọi ta tới, thực sự có Diệp Thu Bạch ngươi thôi."

Nam tử nâng đầu ngây ngốc nhìn chằm chằm Lục Trường Sinh chỉ điểm ảo cảnh mà năm đó hắn vất vả lắm mới thiết lập được.

Trong lúc nhất thời.

"Lại giống như nơi đó. . . . . ."

"Giống như nơi này. . . . . ."

"Chậc chậc, ảo cảnh này có tác dụng không tồi, nhưng mà có quá nhiều lỗ hổng nha."

Ngay sau đó hắn không khỏi nói:

Nhưng mà sau khi Lục Trường Sinh nghe xong thì tâm tình phiền muộn vì bị Diệp Thu Bạch gọi tới được cọ rửa một ít.

Hắn hừ lạnh một tiếng nói:

"Xem như không có phí công nuôi dưỡng nghiệt đồ ngươi."

Sau đó Lục Trường Sinh nhìn về phía nam tử, hỏi:

"Hắn là địch nhân sao? Tuy rằng chỉ còn lại một sợi tàn hồn nhưng vẫn nên tiêu diệt, đoạn tuyệt hậu hoạn."

Sắc mặt nam tử tức khắc biến đổi!

Không phải đâu huynh dệ . . . . . Không đúng, là tiền bối!

Ta chỉ còn một sợi tàn hồn không tồn tại được bao lâu nữa!

Mà ngươi còn muốn đoạn tuyệt hậu hoạn, giết người diệt khẩu?!

Huống hồ ta cũng không phải địch nhân nha!

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà trong nội tâm nam tử từ mất mát ủy khuất chuyển sang hoảng sợ.

Giống như tàu lượn siêu tốc lên lên xuống xuống.

A không đúng, tâm tình cũng không quá tốt.

Chính là biên độ nhấp nhô lớn hơn trước một chút mà thôi. . . . . .

Diệp Thu Bạch vội vàng xua tay nói:

"Không phải sư tôn, hắn là chủ nhân nơi truyền thừa này, ta đây đang tham gia khảo nghiệm."

"Có phải không?"

Nghe đến đây.

Lục Trường Sinh vội vàng thay đổi sắc mặt.

Giống như biểu diễn kịch vậy, trong thời gian ngắn liền chuyển cảnh chuyển vai.

Xoa xoa tay cười làm lành nói:

"Huynh đệ à, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm."

"Như vậy, ta cũng không diệt ngươi, sau đó thứ gì tốt cứ đưa hết cho nghiệt đồ của ta đi."

"Dù sao ngươi cũng sắp không còn tồn tại, để đồ nhi của ta làm nóng vật truyền thừa của ngươi một chút, không phải cũng khá tốt sao, ngươi thấy có đúng không?"

Nam tử: ". . . . . ."

Cái gì mà ta sắp không còn tồn tại??

Tuy rằng đây là sự thật nhưng nghe ngươi thì cảm giác có gì đó khác lắm?

Thôi được rồi. . .

Sau đó Lục Trường Sinh nhìn về phía Diệp Thu Bạch nói:

"Diệp Thu Bạch, mau mau lấy lòng. . . . . A không đúng, phải tôn kính tiền bối, có biết không!"

Nói xong liền nháy mắt với Diệp Thu Bạch ý bảo làm cho tốt.

Rồi phất phất tay, tức khắc có kiếm ý điên cuồng tuôn ra!

Ảo cảnh bị phá trong nháy mắt!

Sau đó Lục Trường Sinh cũng nhanh như chớp biến mất tại chỗ.

Giống như chưa từng xuất hiện qua.

Nam tử ngây ngốc nhìn một màn này.

Diệp Thu Bạch thật cẩn thận dò hỏi:

"Tiền bối, hiện tại có tính là ta đã thông qua nghiệm này hay không?"

Nam tử nhìn về phía Diệp Thu Bạch, ánh mắt có chút bất đắc dĩ.

Cũng chỉ đành gật đầu nói:

"Rốt cuộc cũng không có nói là không thể mượn dùng ngoại lực, xem như thông qua."

"Chỉ là. . ."

Sắc mặt nam tử nháy mắt trở nên nghiêm túc, nói:

"Sau này ngươi nhất định cũng sẽ trải qua tình huống phải lấy hay bỏ, phải đưa ra lựa chọn, hy vọng đến lúc đó ngươi sẽ đưa ra lựa chọn khiến mình không cảm thấy hối hận."

"Một khi tâm cảnh dao động, kiếm tâm cùng với kiếm đạo của ngươi cũng sẽ dao động, đã hiểu rõ chưa?"

Hắn nhìn ra được Diệp Thu Bạch là một hạt giống tốt.

Cho nên hắn không hy vọng hạt giống tốt thế này bị mất đi ánh sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận