Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1114 - Kêu rách cổ họng cũng không có ai tới cứu các ngươi...

. . . .

Liễu Tự Như đến khiến đám người Diệp Thu Bạch rất cao hứng.

Sự cao hứng thậm chí còn biểu hiện ra trên mặt!

Liễu Tự Như thấy bọn họ tươi cười, không khỏi âm thầm gật đầu, trong lòng cũng vui vẻ.

Không uổng công ta giúp đám tiểu tử này! Vẫn rất biết ơn!

Mục Phù Sinh tiến lên nói:

"Tay chân... A không, Liễu thúc, sao ngươi lại tới đây?

Tay chân?

Mục Phù Sinh cười nói:

Thấy biểu tình của hắn, Mục Phù Sinh lại cười nói:

Liễu Tự Như nhanh chóng bị dời sự chú ý, đắc ý nói:

Sắc mặt Liễu Tự Như thay đổi, hắn không có nói rõ thân phận cũng là bởi vì thấy nơi đây có hai người lạ mặt.

"Liễu thúc, ngươi vào bằng cách nào? Theo lý mà nói thì Giám Sát Thánh Điện phải thiết lập tầng tầng quan ải bên ngoài chứ."

Tống Kiêu cũng không cho sắc mặt tốt.

Liễu Tự Như tỏ vẻ kinh ngạc, hoài nghi có phải nghe lầm rồi hay không.

"Yên tâm đi Liễu thúc, bọn họ đã lập lời thề Thiên đạo, sẽ không nói ra."

Chắc chắn là vậy rồi.

Vì để Liễu Tự Như bỏ qua hai chữ này, Mục Phù Sinh vội vàng nói sang chuyện khác:

"Không hổ là chấp sự ngũ tinh của Ám Vực, ngay cả cường giả Thần Chủ cảnh dò xét mà cũng có thể tránh thoát."

Bọn họ đã lập lời thề Thiên đạo thế mà Mục Phù Sinh vẫn không tin tưởng bọn họ.

"Ngươi đã quên vốn liếng của Liễu thúc ngươi là gì? Sao

Mặc dù biết rằng đứng ở lập trường của đối phương là chuyện bình thường, nhưng ai rơi vào tình huống này cũng sẽ không quá thoải mái.

Tưởng Thanh Loan hừ lạnh một tiếng.

Hiển nhiên còn đang cánh cánh chuyện vừa nãy.

Tống Kiêu tự giới thiệu:

Tống Kiêu lúc này hỏi: "Tạo thành ảnh hưởng lớn đối với Phàm nhân giới? Ám Vực có biết là chuyện gì không?"

Liễu Tự Như lắc đầu nói:

Sau đó sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng, trầm giọng nói:

Mộc Uyển Nhi cười nói:

Lúc này Liễu Tự Như mới buông lỏng.

Liễu Tự Như cảm thấy mơ hồ.

"Nhiệm vụ gì nữa?"

"Liễu thúc, có phải hiện tại ngươi nên thêm một nhiệm vụ không?"

"Hành động của Giám Sát Thánh Điện có lẽ sẽ gây ảnh hưởng lớn đối với toàn bộ Phàm nhân giới, cho nên Ám Chủ phái ta tới đây quan sát động thái của Giám Sát Thánh Điện."

"Điểm này Ám vực cũng không biết, bằng không cũng sẽ không phái ta tới."

"Ta có hai nhiệm vụ, thứ nhất là phải biết Giám Sát Thánh Điện đang làm gì."

"Thứ hai, nếu Giám Sát Thánh Điện có hành động gây bất lợi cho Phàm nhân giới, phải âm thầm phá hư."

Liễu Tự Như nghi hoặc nhìn về phía đối phương.

Dù sao hắn cũng biết Hạo Thiên Thần Chủ bây giờ một lòng với Lục tiền bối.

Liễu Tự Như giật mình, đồng thời cũng buông chút cảnh giác đối với Tống Kiêu.

"Ta đến từ Hạo Thiên Thần Tông."

Mộc Uyển Nhi cười hì hì nói:

"Tay chân... A không, bảo vệ chúng ta!

Mặt Liễu Tự Như đen xuống.

"Ngươi vừa mới nói hai chữ tay chân đúng không?"

Nói tới đây, Liễu Tự Như lại nhìn về phía Mục Phù Sinh, nói:

"Còn có ngươi, vừa rồi cũng nói?"

Mục Phù Sinh quay đầu, huýt sáo không trả lời.

Liễu Tự Như muốn phát điên rồi.

Lục tiền bối gọi hắn là tay chân còn chưa tính.

"Ta nghe tiền bối nói cổ chiến trường chia làm bốn bản khối, Loan Đế, Thanh Tiêu, Côn Luân, Tổ Đế.

Tiểu Hắc cũng nói:

Đám người Diệp Thu Bạch bắt đầu xác nhận bước tiếp theo nên làm gì.

Đợi cho Liễu Tự Như rời đi.

Làm bậy nha!...

Liễu Tự Như đột nhiên lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống...

"Các ngươi có tin tức gì không?"

Liễu Tự Như tự nhiên hỏi tin tức về Giám Sát Thánh Điện.

Đám người Diệp Thu Bạch lắc đầu.

"Bọn họ giấu rất sâu, cũng không có bại lộ hành tung nào."

Liễu Tự Như gật đầu, chuyện bình thường thôi.

"Tốt lắm, ta đi tìm tung tích của bọn họ, nếu các ngươi có phát hiện gì nhớ liên lạc với ta."

Dứt lời Liễu Tự Như liền xoay người rời đi.

Mộc Uyển Nhi hướng về phía bóng lưng của Liễu Tự Như hô to:

"Nếu chúng ta gặp nguy hiểm cũng sẽ liên lạc Liễu thúc!"

Bất quá nói đi cũng phải nói lại.

Lục tiền bối lại có lý do tìm hắn thử nghiệm công pháp mới hoặc là thử đan dược mới ra lò...

Không chừng sau đó bọn họ sẽ cáo trạng.

Liễu Tự Như muốn giáo huấn đám tiểu tử này một chút nhưng nghĩ lại vẫn thôi.

Nhưng hôm nay đám tiểu tử này cũng coi mình là tay chân, chẳng lẽ mình thật sự chính là công cụ hình người sao?

Dù sao mình đánh không lại người ta...

Mà Côn Luân Khư ở bên trong Côn Luân bản khối.

"Nhưng bây giờ chúng ta đang ở đâu ta cũng không biết..."

Diệp Thu Bạch lắc đầu cười khổ.

Ở trong cổ chiến trường này, có thể nói bọn họ như người mù mò đường.

Mục Phù Sinh lại nở nụ cười thần bí, lấy một tấm bản đồ từ trong không gian giới chỉ lấy ra rồi nói:

"Đã sớm dự liệu được điểm này, đây là bản đồ cổ chiến trường."

"Ngươi lấy đâu ra vậy?"

Hồng Anh hơi kinh ngạc.

Mục Phù Sinh cười nói: "Tiền bối cho ta."

Chính xác mà nói... là Mục Phù Sinh hố được.

Vị trí hiện tại của chúng ta là chỗ giao hội giữa Loan Đế bản khối và Côn Luân bản khôi, cho nên chúng ta chỉ cần đi về hướng này là có thể tiến vào Côn Luân bản khối."

Mục Phù Sinh chỉ vào bản đồ nói:

"Mà vị trí đại khái của Côn Luân Khư là ở phía đông Côn Luân bản khối, nơi giáp ranh với Tổ Đế bản khối."

Nói tới đây, Mục Phù Sinh nhìn về phía Tiểu Hắc nói:

"Tiểu Hắc sư huynh còn nhớ rõ tin tức lúc ấy?"

Tiểu Hắc gật đầu:

"Nhật nguyệt tương giao, hai vầng trăng sáng, Côn Lôn Khư hiện."

"Không sai."

Mục Phù Sinh trầm giọng nói:

"Dựa theo cách nói của tiền bối, phương pháp để Côn Lôn Khư xuất hiện cực kỳ hà khắc, nhưng hắn cũng đưa ra gợi ý."

Trong Côn Luân bản khối có hai khối Nguyệt Thần Thạch Sơn.

Nguyệt Thần Thạch Sơn chính là điểm mấu chốt của hai vầng trăng sáng.

Tiểu Hắc gật đầu nhìn Mục Phù Sinh chỉ ra hai vị trí kia nói:

"Vậy bây giờ chúng ta xuất phát sao?"

Diệp Thu Bạch cười nói:

"Vốn vì chuyện này mà đến, trực tiếp đi thôi."

Hồng Anh cũng cười:

"Huống chi, bây giờ chúng ta cũng không biết nên đi đâu.

Mà Mục Phù Sinh lại cười nói:

"Bất quá trước đó chúng ta nên giải quyết một chuyện phiền toái."

Đám người Diệp Thu Bạch hơi sửng sốt.

Mục Phù Sinh cười nói:

"Hai người bọn họ, hiện tại đang lạc đàn..."...

Bên trong Côn Luân bản khối.

Bạch Công Tuấn và Thân Sùng Nguyên vừa đi đường vừa nói chuyện với nhau.

"Xem ra bọn Tống Từ sẽ không ra tay nhanh như vậy."

Bạch Công Tuấn âm trầm nói.

Thân Sùng Nguyên gật đầu.

"Ngọc bội truyền âm của ba người Phương Diễn cũng vỡ, không biết xảy ra chuyện gì."

"Xem ra vẫn phải dựa vào chúng ta..."

"Nhất định phải giải quyết Ma Chủ tiền nhiệm, Thần Chủ hạ mệnh lệnh!"

"Phải bắt sống..."

Mà đúng lúc này có một giọng nói từ bên cạnh bọn họ vang lên.

"Các ngươi muốn bắt sống ai?"

Vừa dứt lời, Thân Sùng Nguyên và Bạch Công Tuấn chưa kịp phản ứng đã bị một tầng bình chướng thật lớn bao phủ.

Chỉ thấy một tên nam tử mỉm cười xuất hiện ở trước mặt hai người.

Tay nam tử khống chế lôi đình, giống như lôi thần giáng thế!

Bạch Công Tuấn cắn răng nói:

"Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"

Thân Sùng Nguyên lấy trường thương ra.

Mục Phù Sinh cười nói:

"Đương nhiên là tới giết các ngươi.

Bất quá trước khi giết các ngươi, còn cần các ngươi trả lời vấn đề của ta."

"À đúng rồi, phòng ngừa vạn nhất vẫn phải nói chút tác dụng của bình chướng này."

"Tất cả tin tức mà các ngươi muốn truyền đều không thể đột phá bình chướng."

"Nói cách khác..."

Mục Phù Sinh cười híp mắt nói:

"Các ngươi có kêu rách cổ họng cũng không ai tới cứu các ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận